Chương 106 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Cuộc tranh cãi giữa Trương Trưởng lão và Tôn Trưởng lão ngày càng gay gắt, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ngô Trưởng lão, người chủ trì khảo hạch, cố gắng đứng ra hòa giải nhưng không thành công. Uy tín và quyền lực của hai vị trưởng lão này trong tông môn đều không nhỏ, không ai dám tùy tiện xen vào.

Tôn Trưởng lão khăng khăng đòi phải điều tra Lãnh Mặc, thậm chí còn đề nghị dùng một loại bí thuật để kiểm tra linh hồn và công pháp của hắn, xem có dấu hiệu của tà đạo hay đoạt xá hay không. Đây là một yêu cầu cực kỳ quá đáng và xâm phạm nghiêm trọng đến bí mật cá nhân của tu sĩ. Nếu Lãnh Mặc thực sự có bí mật lớn (như việc hắn là trọng sinh và có huyết mạch đặc biệt), việc kiểm tra này chắc chắn sẽ bại lộ.

Lãnh Mặc đứng yên lặng lắng nghe, nắm tay trong tay áo đã siết chặt lại. Hắn tuyệt đối không thể để bọn họ kiểm tra linh hồn hay công pháp của mình. Nếu tình hình trở nên bất lợi, hắn không ngại tạo ra một cuộc đại náo rồi rời khỏi Vân Tiêu Các ngay lập tức. Dù sao nơi này cũng chỉ là một điểm dừng chân tạm thời.

Nhưng đúng lúc này, Trương Trưởng lão đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn: "Đủ rồi! Tôn sư đệ, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Lãnh Mặc là do ta đích thân quan sát và đề cử, tư chất và tâm tính của hắn ta rõ ràng hơn ai hết! Ngươi nói hắn lai lịch không rõ? Ta có thể bảo lãnh cho hắn! Ngươi nói hắn tu luyện tà công? Vậy hãy đưa ra bằng chứng cụ thể, đừng chỉ dựa vào phỏng đoán vô căn cứ!"

Lời nói đanh thép và thái độ kiên quyết của Trương Trưởng lão khiến Tôn Trưởng lão có chút chùn bước. Việc một trưởng lão đứng ra bảo lãnh cho một đệ tử là chuyện không hề nhỏ, nó thể hiện sự tin tưởng và quyết tâm bảo vệ đến cùng. Nếu sau này Lãnh Mặc thực sự có vấn đề, Trương Trưởng lão cũng sẽ phải chịu liên lụy không nhỏ.

"Trương sư huynh bảo lãnh?" Tôn Trưởng lão cười khẩy. "Sư huynh có chắc mình hiểu rõ về hắn không? Một thiếu niên có thể trong vòng nửa năm từ phàm nhân tu luyện đến Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, lại sở hữu thực lực chiến đấu vượt cấp kinh người như vậy, sư huynh không cảm thấy quá mức bất thường sao?"

"Thiên tài yêu nghiệt trên đời này không phải là không có!" Trương Trưởng lão phản bác. "Có thể Lãnh Mặc chính là một kỳ tài ngút trời mà Vân Tiêu Các ta may mắn gặp được! Chúng ta nên tạo điều kiện cho hắn phát triển, chứ không phải nghi ngờ, đố kỵ và vùi dập!"

Cuộc đối chất giữa hai vị trưởng lão vẫn chưa có hồi kết. Các vị trưởng lão khác cũng bắt đầu đưa ra ý kiến, có người ủng hộ Trương Trưởng lão, cho rằng nên tin tưởng và bồi dưỡng nhân tài. Cũng có người đứng về phía Tôn Trưởng lão, cho rằng cẩn thận không bao giờ thừa, cần phải điều tra rõ ràng để đảm bảo an toàn cho tông môn.

Lãnh Mặc nhìn thấy tình hình này, biết rằng mình không thể cứ đứng yên chờ đợi người khác quyết định số phận của mình. Hắn cần phải tự mình lên tiếng, đưa ra một thái độ rõ ràng.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Tôn Trưởng lão và những người đang nghi ngờ mình, rồi nhìn thẳng vào Trương Trưởng lão, người vừa đứng ra bảo lãnh cho hắn. Hắn khẽ chắp tay, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy kiên định vang lên:

"Đa tạ Trương Trưởng lão đã tin tưởng. Đệ tử Lãnh Mặc tuy nhập môn chưa lâu, nhưng luôn một lòng hướng về tiên đạo, chưa từng làm điều gì hổ thẹn với lương tâm hay môn quy. Về linh căn đặc dị và tốc độ tu luyện, có lẽ là do đệ tử may mắn có được một vài cơ duyên nhỏ khi còn ở bên ngoài, không dám nhận là kỳ tài gì cả. Nếu Tôn Trưởng lão và các vị vẫn còn nghi ngờ, đệ tử nguyện ý tiếp nhận thêm một khảo nghiệm nữa để chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng việc kiểm tra linh hồn và công pháp riêng tư, xin thứ lỗi, đệ tử không thể chấp nhận!"

Lời nói của Lãnh Mặc vừa phải, không hèn yếu cũng không kiêu ngạo, vừa thể hiện sự cảm kích với Trương Trưởng lão, vừa khéo léo giải thích về thực lực của mình bằng "cơ duyên nhỏ", đồng thời cũng bày tỏ thái độ cứng rắn về việc bảo vệ bí mật cá nhân. Hắn sẵn sàng chấp nhận thử thách khác, nhưng tuyệt đối không để ai xâm phạm vào cốt lõi của mình.

Đăng nhận xét