Chương 139 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Đối mặt với tình thế bất lợi, Lãnh Mặc không hề hoảng loạn mà nhanh chóng phân tích tình hình và tìm kiếm phương án đối phó.

Hắn biết việc chối bỏ hoàn toàn là không thể, vì Tống Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để hại hắn, lời khai của Trần chấp sự và Lý Thanh Sam cũng có thể bị ép buộc hoặc mua chuộc. Cách tốt nhất là phải thừa nhận một phần sự thật, nhưng lái câu chuyện theo hướng có lợi cho mình, đồng thời phải tìm cách giảm thiểu hình phạt và giữ lại được Băng Tinh Hoa.

Hắn nói với Hàn Phong: "Đa tạ Hàn sư huynh đã báo tin. Phiền sư huynh chuyển lời đến Trương Trưởng lão, nói rằng ta sẽ đến Chấp Pháp Đường đối chất. Ta tin tưởng tông môn sẽ có phán quyết công bằng."

Hàn Phong thấy Lãnh Mặc vẫn bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng có chút khâm phục, gật đầu rồi vội vàng rời đi báo lại cho Trương Trưởng lão.

Sau khi Hàn Phong đi, Lãnh Mặc bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đối chất sắp tới. Hắn cẩn thận cất giấu hai bông Băng Tinh Hoa lớn nhất và quý giá nhất vào một nơi cực kỳ bí mật trong Túi Trữ Vật, chỉ để lại bông nhỏ nhất mà hắn đã cho Trần chấp sự và Lý Thanh Sam xem lúc trước. Hắn cũng chuẩn bị sẵn một bộ lý lẽ để giải thích cho hành động của mình.

Khi Chấp Pháp Đường triệu tập, Lãnh Mặc bình tĩnh đi đến. Khung cảnh không khác nhiều so với lần trước, vẫn là Lưu Trưởng lão ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên là Tôn Trưởng lão và Trương Trưởng lão đang tranh cãi gay gắt, phía dưới là Tống Minh mặt mày hậm hực và Trần chấp sự, Lý Thanh Sam với vẻ mặt khó xử.

Tôn Trưởng lão thấy Lãnh Mặc đến, lập tức lên tiếng đanh thép: "Lãnh Mặc! Ngươi còn dám đến đây? Ngươi cố tình che giấu việc đoạt được Băng Tinh Hoa quý giá trong Hắc Phong Hạp, không báo cáo trung thực với tông môn, tội này đáng xử như thế nào?"

Lãnh Mặc không nhìn Tôn Trưởng lão, chỉ chắp tay hành lễ với Lưu Trưởng lão rồi bình tĩnh nói: "Bẩm Lưu Trưởng lão, đệ tử đúng là có lấy được một bông Băng Tinh Hoa trong hang ổ Băng Giáp Tê Ngưu." Hắn lấy ra bông Băng Tinh Hoa nhỏ nhất đặt lên bàn. "Nhưng tình huống lúc đó cực kỳ nguy hiểm, đệ tử chỉ kịp thời lấy được duy nhất một bông này rồi phải lập tức rút lui. Hơn nữa, theo quy định của nhiệm vụ, vật phẩm tìm được trong quá trình làm nhiệm vụ, sau khi trừ đi phần nộp cho tông môn theo yêu cầu , phần còn lại thuộc về người tìm thấy. Băng Tinh Hoa không nằm trong danh mục vật phẩm bắt buộc phải nộp lại. Đệ tử giữ lại một bông để dùng cho việc tu luyện cá nhân, thiết nghĩ không vi phạm nghiêm trọng môn quy."

Lời giải thích của Lãnh Mặc khá hợp lý và đúng với một phần quy định của tông môn về việc xử lý chiến lợi phẩm. Hắn thừa nhận có lấy được, nhưng chỉ là một bông, và viện dẫn quy định để bảo vệ quyền lợi của mình.

Tống Minh lập tức nhảy dựng lên phản bác: "Nói láo! Rõ ràng ta thấy ngươi hái cả một khóm hoa, ít nhất phải năm sáu bông! Ngươi chỉ đưa ra một bông là muốn che giấu phần lớn!"

"Ồ? Tống sư huynh thấy ta hái cả khóm hoa sao?" Lãnh Mặc cười lạnh. "Vậy sao lúc đó sư huynh không ở lại giúp ta đối phó với Băng Giáp Tê Ngưu mà lại quay đầu bỏ chạy trước tiên, bỏ mặc cả đồng đội?" Hắn lập tức phản công, đánh vào điểm yếu hèn nhát của Tống Minh.

Tống Minh mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ, lắp bắp không nói nên lời.

Trần chấp sự và Lý Thanh Sam cũng bị Lưu Trưởng lão hỏi đến. Hai người họ do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách nói giảm nói tránh, chỉ xác nhận Lãnh Mặc có vào hang và sau đó có lấy ra một bông Băng Tinh Hoa, còn việc có nhiều hơn hay không thì họ không nhìn rõ do tình hình hỗn loạn. Lời khai này không thể chứng minh được Tống Minh nói đúng hay Lãnh Mặc nói dối.

Trương Trưởng lão nhân cơ hội lên tiếng bênh vực: "Đấy! Lưu sư huynh thấy chưa? Lời khai không thống nhất, không đủ bằng chứng để kết tội Lãnh Mặc cố tình che giấu. Hơn nữa, việc hắn dám mạo hiểm vào hang ổ yêu thú cấp ba để lấy linh dược cũng là một hành động dũng cảm, đáng khen ngợi mới phải!"

Tôn Trưởng lão tức giận nhưng không thể làm gì hơn khi không có bằng chứng xác thực. Lưu Trưởng lão sau khi cân nhắc, cuối cùng đưa ra phán quyết:

"Lãnh Mặc tuy có công tìm được Băng Tinh Hoa nhưng không báo cáo chi tiết tình hình bên trong hang động, có phần sơ suất. Phạt trừ hai mươi điểm cống hiến. Bông Băng Tinh Hoa này coi như phần thưởng cho công lao của ngươi, được phép giữ lại. Sự việc kết thúc tại đây!"

Lại một lần nữa, Lãnh Mặc thoát khỏi sự trừng phạt nặng nề nhờ sự khéo léo trong đối đáp và sự bảo vệ của Trương Trưởng lão. Hắn chỉ mất thêm hai mươi điểm cống hiến không đáng kể. Nhưng hắn cũng biết, mâu thuẫn giữa hắn và phe Tôn Trưởng lão đã không thể hòa giải. Những trắc trở và âm mưu nhắm vào hắn chắc chắn sẽ còn tiếp diễn.

Đăng nhận xét