Chương 45 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Rời khỏi khu chợ ồn ào, Lãnh Mặc không quay về nhà trọ tồi tàn kia nữa. Nơi đó quá phức tạp và dễ bị chú ý. Hắn cần một địa điểm bí mật và an toàn hơn để có thể yên tâm tu luyện và chuẩn bị cho việc đột phá bình cảnh tầng bốn.

Hắn lặng lẽ rời khỏi Thanh Thạch Trấn bằng một lối khác, quay trở lại khu vực đồi núi và rừng thưa ở rìa trấn. Dựa vào trí nhớ và khả năng quan sát nhạy bén, hắn bắt đầu tìm kiếm một nơi ẩn náu phù hợp.

Sau gần nửa ngày tìm kiếm cẩn thận, Lãnh Mặc cuối cùng cũng phát hiện ra một địa điểm lý tưởng. Đó là một khe núi nhỏ hẹp, khuất sau một rừng tre trúc dày đặc, lối vào gần như bị dây leo và cây dại che phủ hoàn toàn. Bên trong khe núi có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, không khí ẩm mát và linh khí tuy không quá nồng đậm nhưng lại tinh khiết và yên tĩnh hơn hẳn trong trấn. Quan trọng nhất, ở cuối khe núi, ẩn sau một bụi gai lớn, hắn phát hiện một cái hang động tự nhiên không lớn lắm nhưng đủ sâu và khô ráo.

Hang động này rõ ràng đã bị bỏ hoang từ rất lâu, không có dấu hiệu của người hay thú ở gần đây. Có lẽ vì vị trí quá khuất nẻo và lối vào khó tìm. Đây chính là nơi trú ẩn hoàn hảo mà Lãnh Mặc đang tìm kiếm.

Hắn cẩn thận dọn dẹp qua loa bên trong hang, dùng đá và cành cây ngụy trang thêm cho lối vào, chỉ để lại một khe hở cực nhỏ. Sau đó, hắn bày ra một vài trận pháp cảnh giới đơn giản nhất mà hắn còn nhớ được từ kiếp trước bằng những viên đá cuội và một chút linh lực ít ỏi. Những trận pháp này tuy thô sơ, không có khả năng phòng ngự mạnh mẽ, nhưng đủ để cảnh báo hắn nếu có sinh vật nào đó tiến lại gần hang động.

Xong xuôi mọi việc, Lãnh Mặc mới yên tâm ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Hắn lấy ra hai viên linh thạch hạ phẩm vừa kiếm được. Đây là lần đầu tiên kể từ khi trọng sinh hắn có được linh thạch để hỗ trợ tu luyện.

Hắn nắm chặt một viên linh thạch trong tay, vận chuyển công pháp, bắt đầu hấp thu linh khí tinh thuần bên trong nó. Một luồng linh khí tinh khiết và dồi dào hơn hẳn linh khí trong không khí lập tức tràn vào cơ thể hắn, chảy dọc theo kinh mạch rồi tụ về đan điền. Tốc độ tu luyện tăng vọt gấp mấy lần so với việc chỉ hấp thu linh khí trời đất.

Lãnh Mặc tham lam hấp thu nguồn năng lượng quý giá này. Đan điền Luyện Khí tầng ba đỉnh phong của hắn như một cái hồ cạn đang được đổ đầy nước. Linh lực ngày càng trở nên hùng hậu và cô đọng hơn.

Hắn hoàn toàn chìm đắm vào trạng thái tu luyện, quên hết thời gian và không gian bên ngoài. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày trôi qua. Viên linh thạch hạ phẩm đầu tiên đã bị hắn hấp thu cạn kiệt, biến thành bột đá trắng xóa. Hắn không chút do dự lấy ra viên thứ hai, tiếp tục quá trình hấp thu điên cuồng.

Trong quá trình này, hắn không chỉ tích lũy linh lực mà còn không ngừng dùng ý niệm và linh lực để tôi luyện, đả thông kinh mạch, chuẩn bị cho việc xung kích bình cảnh tầng bốn một lần nữa. Hắn biết lần này cơ hội thành công sẽ lớn hơn nhiều nhờ sự hỗ trợ của linh thạch.

Đến ngày thứ tư, khi viên linh thạch thứ hai cũng chỉ còn lại một lớp vỏ mỏng, Lãnh Mặc cảm nhận được linh lực trong đan điền đã tích lũy đến mức cực hạn, không thể chứa thêm được nữa. Cảm giác căng tức mãnh liệt báo hiệu thời điểm đột phá đã đến!

Đăng nhận xét