Sau khi hồi phục lại phần lớn linh lực và tinh thần, Lãnh Mặc mới cẩn thận tiến vào khe đá đã được mở ra. Bên trong không phải là một không gian rộng lớn như hắn tưởng tượng, mà chỉ là một đường hầm nhỏ hẹp, dốc xuống dưới lòng đất, chỉ đủ cho một người đi qua. Không khí bên trong ẩm thấp và có mùi mốc meo của thời gian.
Lãnh Mặc vận chuyển linh lực bảo vệ cơ thể, tay cầm chắc con dao phay, linh thức dò xét cẩn thận từng bước chân. Đường hầm không dài, chỉ khoảng hơn mười trượng, dẫn đến một không gian rộng hơn một chút.
Đây rõ ràng là một động phủ tu luyện nhân tạo, được đục sâu vào trong lòng núi đá. Tuy nhiên, nó cực kỳ đơn sơ và nhỏ bé. Chỉ có một gian thạch thất chính rộng khoảng vài trượng vuông, một cái giường đá đơn sơ, một cái bàn đá đã phủ đầy bụi. Trên vách đá có vài cái hốc nhỏ dùng để đặt đồ vật, nhưng giờ đây chúng đều trống rỗng hoặc chỉ còn lại vài mảnh vụn mục nát không rõ là gì.
Ở giữa thạch thất, có một cái bồ đoàn (đệm ngồi thiền) bằng cỏ bện đã mục nát gần hết, phía trước bồ đoàn có một bộ hài cốt đang ngồi xếp bằng, vẫn giữ nguyên tư thế tọa hóa. Quần áo trên bộ hài cốt đã tan thành tro bụi, chỉ còn lại khung xương trắng ởn, phủ một lớp bụi dày.
Linh khí trong động phủ này cực kỳ mỏng manh, thậm chí còn tệ hơn cả bên ngoài khe núi. Dòng linh mạch nhỏ cung cấp năng lượng cho cấm chế và có lẽ cả động phủ này đã hoàn toàn khô cạn từ rất lâu rồi. Đây là một động phủ đã bị bỏ hoang và lãng quên không biết bao nhiêu năm tháng.
Lãnh Mặc hơi thất vọng. Hắn hy vọng tìm được một nơi có linh khí dồi dào hoặc công pháp, bảo vật gì đó giá trị hơn. Nhưng một động phủ khô cạn và một bộ hài cốt thì có ích lợi gì?
Tuy nhiên, hắn vẫn cẩn thận quan sát xung quanh. Kinh nghiệm từ kiếp trước mách bảo hắn không nên bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Hắn đi đến bên bộ hài cốt. Trước mặt bộ hài cốt, trên nền đá phủ bụi, có đặt một cái hộp gỗ nhỏ màu đen, trông khá cũ kỹ nhưng vẫn còn nguyên vẹn một cách lạ thường.
Ánh mắt Lãnh Mặc ngưng lại trên chiếc hộp gỗ. Hắn đưa tay phủi nhẹ lớp bụi trên bề mặt hộp, để lộ ra chất gỗ đen nhánh, rắn chắc, không hề có dấu hiệu mục nát dù đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng. Trên nắp hộp còn có khắc một vài phù văn đơn giản nhưng cổ xưa, dường như có tác dụng bảo quản và ngăn chặn sự dò xét.
"Hộp này..." Lãnh Mặc cảm nhận được một sự bất thường từ chiếc hộp. Hắn thử dùng linh thức dò xét, nhưng bị tầng phù văn kia ngăn cản lại. Phù văn này tuy không mạnh nhưng lại rất tinh xảo, khác hẳn với tầng cấm chế thô sơ bên ngoài.
Hắn cẩn thận cầm chiếc hộp lên. Hộp không nặng, cũng không có khóa. Hắn thử mở nắp hộp ra.
Bên trong hộp gỗ được lót một lớp vải lụa màu đỏ sậm đã hơi phai màu. Trên lớp vải lụa, đặt ngay ngắn hai vật phẩm.
Vật thứ nhất là một cuốn sách da thú mỏng, bìa sách màu nâu sẫm, không có chữ viết, chỉ có một hình vẽ đơn giản trông giống như một bông tuyết sáu cánh. Cuốn sách tỏa ra một luồng hàn khí nhàn nhạt, yếu ớt.
Vật thứ hai là một cái túi vải nhỏ màu xám tro, miệng túi được buộc chặt bằng một sợi dây lụa đen. Cái túi trông rất bình thường, nhưng khi Lãnh Mặc cầm lên lại cảm thấy nó nhẹ bẫng một cách kỳ lạ, bên trong dường như có không gian riêng.
"Đây là... Hàn Băng Quyết sơ giải? Và... Túi Trữ Vật hạ phẩm?" Lãnh Mặc nhận ra hai vật phẩm này, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kinh hỉ.
Hàn Băng Quyết là một môn công pháp thuộc tính băng hàn khá nổi tiếng ở một số vị diện cấp thấp mà hắn từng biết, tuy bản này chỉ là "sơ giải" (phần giải thích cơ bản), chắc chắn không phải bản đầy đủ, nhưng đối với hắn hiện tại cũng là cực kỳ quý giá, tốt hơn gấp vạn lần công pháp Luyện Khí tự cải tiến của hắn.
Còn Túi Trữ Vật, dù chỉ là hạ phẩm với không gian bên trong không lớn, nhưng lại là vật phẩm cực kỳ tiện lợi và cần thiết đối với bất kỳ tu sĩ nào. Nó có thể chứa đựng đồ vật vượt xa kích thước bên ngoài, giúp việc mang theo hành trang trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Ở Thanh Thạch Trấn này, một cái Túi Trữ Vật hạ phẩm cũng có giá trị không nhỏ.
Đây đúng là cơ duyên lớn mà hắn không ngờ tới! Một môn công pháp chính thống và một cái Túi Trữ Vật, hai thứ này sẽ giúp ích rất nhiều cho con đường tu luyện và hành tẩu sau này của hắn. Xem ra vị tiền bối tọa hóa ở đây cũng không phải là người tầm thường, ít nhất cũng từng có chút thực lực và cơ duyên.
Lãnh Mặc cẩn thận cất cuốn Hàn Băng Quyết sơ giải và Túi Trữ Vật vào lòng. Hắn nhìn bộ hài cốt trước mặt, im lặng một lát rồi khẽ cúi đầu hành lễ một cái. Dù không biết vị tiền bối này là ai, nhưng đã nhận được di vật của người ta, một chút tôn kính tối thiểu là điều nên làm.
Sau đó, hắn bắt đầu kiểm tra kỹ hơn bên trong Túi Trữ Vật.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Ủng hộ admin ít tiền uống cà phê đi :3
Ủng hộ