Chương 59 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Sau khi vòng kiểm tra linh căn kết thúc, trong số hơn ngàn người tham gia, chỉ còn lại khoảng hơn một trăm thiếu niên tạm thời vượt qua vòng một. Tỷ lệ đào thải gần như là mười chọn một, cực kỳ khắc nghiệt. Những người còn lại, dù đa số chỉ có linh căn Phàm phẩm trung cấp hoặc thượng cấp, nhưng ánh mắt đều lộ rõ vẻ vui mừng và hy vọng.

Vị Trưởng lão Vân Tiêu Các lại bước lên đài cao, ánh mắt uy nghiêm quét qua hơn một trăm thiếu niên đang đứng tập trung ở khu vực riêng.

"Chúc mừng các ngươi đã vượt qua khảo nghiệm đầu tiên về tư chất." Trưởng lão nói. "Nhưng con đường tu tiên không chỉ cần tư chất, mà còn cần ý chí kiên định và tâm cảnh vững vàng để chống lại tâm ma, vượt qua nghịch cảnh. Vòng thứ hai, chúng ta sẽ kiểm tra tâm chí của các ngươi, gọi là Vấn Tâm Lộ (Con đường hỏi tâm)."

Trưởng lão phất tay áo một cái. Một vị chấp sự Trúc Cơ Kỳ bên cạnh lập tức lấy ra một trận bàn cổ xưa, rót linh lực vào kích hoạt. Trận bàn phát sáng, một tầng sương mù màu trắng sữa dày đặc nhanh chóng bao phủ một khu vực rộng lớn phía trước đài cao, che khuất tầm nhìn bên trong. Một con đường nhỏ hẹp, quanh co ẩn hiện trong màn sương, không biết dẫn đến đâu.

"Đây là một Huyễn Trận đơn giản do tông môn bố trí." Trưởng lão giải thích. "Khi bước vào trong, các ngươi sẽ gặp phải những ảo cảnh dựa trên nỗi sợ hãi, dục vọng hoặc chấp niệm sâu sắc nhất trong lòng mình. Nhiệm vụ của các ngươi là giữ vững tâm trí, không bị ảo cảnh mê hoặc, đi hết con đường trong màn sương này trong vòng một nén nhang. Người nào đi ra được trước khi nhang tàn là qua vòng. Người nào bị lạc trong ảo cảnh hoặc tự động bỏ cuộc sẽ bị loại. Rõ chưa?"

"Rõ!" Hơn một trăm thiếu niên đồng thanh đáp, giọng nói có chút run rẩy vì hồi hộp. Khảo nghiệm ảo cảnh, nghe qua đã thấy không đơn giản.

"Tốt! Bây giờ, lần lượt tiến vào Vấn Tâm Lộ!"

Các thiếu niên bắt đầu nối đuôi nhau, từng người một bước vào màn sương mù dày đặc. Lãnh Mặc đứng ở khoảng giữa hàng, lặng lẽ quan sát những người đi trước biến mất trong làn sương trắng.

Khảo nghiệm ảo cảnh? Đối với hắn mà nói, đây có lẽ là vòng dễ dàng nhất. Linh hồn hắn đã trải qua Tinh Không hỗn loạn, chứng kiến vô số sinh tử, nếm trải sự phản bội cùng cực. Những ảo cảnh dựa trên sợ hãi hay dục vọng thông thường làm sao có thể lay chuyển được tâm cảnh vững như bàn thạch của hắn?

Đến lượt Lãnh Mặc, hắn không chút do dự bước vào màn sương. Ngay khi vừa bước qua ranh giới, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi. Quảng trường ồn ào biến mất, thay vào đó là một khung cảnh quen thuộc đến đau lòng: Tinh không hỗn loạn, nơi hắn bị Phong Vô Ngân và Lam Vũ cùng đám thuộc hạ phản bội, đâm nhát kiếm cuối cùng vào mi tâm.

"Lãnh Mặc, ngươi quá ngạo nghễ! Chết đi!" Tiếng cười lạnh lẽo của Phong Vô Ngân vang lên.

"Xin lỗi..." Giọng nói của Lam Vũ thì thầm, mang theo sự áy náy giả tạo.

Hình ảnh bọn họ lao tới tấn công hắn hiện ra chân thực đến từng chi tiết. Cảm giác đau đớn, phẫn uất, tuyệt vọng từ kiếp trước như muốn sống lại, nhấn chìm ý thức hắn.

Nhưng Lãnh Mặc chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo không chút dao động. "Huyễn thuật rẻ tiền!" Hắn hừ lạnh trong lòng. Hắn biết đây chỉ là ảo ảnh do trận pháp tạo ra dựa trên ký ức và cảm xúc mạnh mẽ nhất của hắn.

Hắn không hề chống cự hay phản ứng lại ảo ảnh, chỉ tập trung ý chí, giữ vững tâm thần, mặc kệ những hình ảnh đau thương đó lướt qua như gió thoảng. Hắn tiếp tục bước đi trên con đường mờ ảo trong sương mù, không để ảo cảnh làm ảnh hưởng đến bước chân của mình.

Ảo cảnh liên tục thay đổi. Khi thì là cảnh tượng hắn bị truy sát ở Tinh Không, khi thì là những cám dỗ về sức mạnh vô biên, mỹ nữ tuyệt sắc, quyền lực tối thượng. Thậm chí còn có cả ảo ảnh về người muội muội thất lạc đang kêu cứu hắn trong tuyệt vọng.

Bất kỳ ảo cảnh nào trong số này cũng đủ sức làm dao động tâm trí của một thiếu niên bình thường, khiến họ chìm đắm trong sợ hãi, tham lam hoặc đau khổ mà quên mất mục tiêu thực sự. Nhưng đối với Lãnh Mặc, tất cả đều vô dụng. Trái tim hắn đã sớm hóa thành băng đá, chỉ còn lại mục tiêu duy nhất là sức mạnh và báo thù. Những thứ khác đều không thể làm hắn rung động.

Hắn cứ thế bước đi, vững vàng và lạnh lùng, xuyên qua hết tầng ảo ảnh này đến tầng ảo ảnh khác. Con đường trong sương mù dường như không có điểm kết thúc, nhưng bước chân hắn chưa bao giờ dừng lại.

Đăng nhận xét