Sáng sớm hôm sau, tại cổng nam Thanh Thạch Trấn, một chiếc xe ngựa chở đầy các thùng gỗ chứa dược liệu đã chờ sẵn. Bên cạnh xe ngựa là Lam Nhược Y, hôm nay nàng mặc một bộ y phục gọn gàng hơn, tiện cho việc đi đường, nhưng vẫn không giấu được vẻ thanh tú. Đi cùng nàng là một vị quản sự trung niên của Lam gia và hai hộ vệ Luyện Khí tầng ba.
Hai vị sư huynh ngoại môn Luyện Khí tầng sáu hậu kỳ tên là Triệu Khải và Tôn Bình cũng đã có mặt từ sớm, đang kiểm tra lại vũ khí và hành trang. Khi thấy Lãnh Mặc đúng giờ xuất hiện, cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì vị "băng sơn" này cũng không đến muộn.
Lãnh Mặc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi lấy lệ rồi đứng sang một bên, lặng lẽ quan sát xung quanh. Hắn mặc bộ đạo bào ngoại môn màu xanh lam, lưng đeo đoản kiếm băng hàn, Túi Trữ Vật giấu kín bên hông, trông không khác gì một đệ tử bình thường, nhưng khí tức nội liễm và ánh mắt sắc bén vẫn khiến người khác không dám coi thường.
Sau khi kiểm tra lại hàng hóa và lộ trình lần cuối, đoàn người chính thức xuất phát. Xe ngựa do vị quản sự điều khiển đi trước, hai hộ vệ Lam gia đi hai bên xe. Lãnh Mặc, Triệu Khải và Tôn Bình thì đi bộ theo sau, giữ khoảng cách vừa phải, đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới và bảo vệ chính. Lam Nhược Y cũng đi bộ cùng ba người họ, có lẽ nàng muốn có cơ hội nói chuyện nhiều hơn.
Con đường rời khỏi Thanh Thạch Trấn ban đầu khá bằng phẳng, đi qua những cánh đồng và thôn xóm nhỏ. Không khí khá yên bình. Triệu Khải và Tôn Bình là những người nói khá nhiều, họ chủ động bắt chuyện với Lam Nhược Y và cả Lãnh Mặc. Họ kể về những kinh nghiệm làm nhiệm vụ trước đây, về những chuyện thú vị hoặc nguy hiểm trong ngoại môn, cố gắng tạo bầu không khí hòa đồng.
Lam Nhược Y cũng vui vẻ đáp chuyện với hai vị sư huynh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lãnh Mặc, hy vọng hắn cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Nhưng Lãnh Mặc vẫn như người ngoài cuộc, chỉ lặng lẽ đi, ánh mắt không ngừng quan sát địa hình và cảnh vật hai bên đường, linh thức luôn mở rộng để dò xét nguy hiểm tiềm ẩn.
Đi được khoảng nửa ngày, đoàn người bắt đầu tiến vào khu vực đồi núi và rừng thưa. Đường đi trở nên gập ghềnh hơn, không khí cũng vắng vẻ và tiềm ẩn nguy hiểm hơn. Triệu Khải và Tôn Bình cũng bớt nói chuyện lại, tập trung cảnh giới hơn.
Lam Nhược Y đi bên cạnh Lãnh Mặc, cố gắng tìm chủ đề để bắt chuyện. "Lãnh công tử, nghe nói thực lực của ngươi rất mạnh, có thể vượt cấp giết cả yêu thú cấp hai. Không biết ngươi tu luyện công pháp gì mà lợi hại như vậy?" Nàng tò mò hỏi, đây là điều khiến nàng thắc mắc nhất.
Lãnh Mặc liếc nhìn nàng một cái. "Không liên quan đến ngươi." Hắn lạnh lùng đáp.
Lam Nhược Y nghẹn lời, mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ và tức giận. "Ngươi...! Ta chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi mà! Sao ngươi cứ lạnh lùng như vậy?"
Lãnh Mặc không thèm trả lời, tiếp tục bước đi. Đối với hắn, việc tiết lộ công pháp của mình cho người khác là điều ngu xuẩn. Hơn nữa, hắn thực sự không có hứng thú nói chuyện phiếm với thiếu nữ này.
Triệu Khải và Tôn Bình thấy vậy chỉ biết nhìn nhau cười khổ, không dám xen vào. Bầu không khí trong đoàn hộ tống trở nên hơi gượng gạo. Lam Nhược Y giận dỗi đi nhanh lên phía trước, không thèm nhìn Lãnh Mặc nữa.
Lãnh Mặc hoàn toàn không để tâm. Hắn chỉ tập trung vào nhiệm vụ và sự an toàn của bản thân. Chuyến đi này xem ra sẽ không quá yên bình, không chỉ vì nguy hiểm bên ngoài mà còn vì những mối quan hệ phức tạp bên trong đoàn người.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Ủng hộ admin ít tiền uống cà phê đi :3
Ủng hộ