Sự thể hiện thực lực khủng bố của Lãnh Mặc đã làm cục diện chiến trường thay đổi trong nháy mắt. Đám sơn tặc đang hung hăng tấn công vòng phòng ngự của Triệu Khải và Tôn Bình đều khựng lại, ánh mắt nhìn Lãnh Mặc đầy vẻ sợ hãi và không thể tin nổi. Tên thủ lĩnh Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong cũng phải nhíu mày, đánh giá lại thực lực của thiếu niên trước mặt.
Lãnh Mặc không cho chúng thời gian để hoàn hồn. Mục tiêu của hắn là nhanh chóng phá vây và tiêu diệt mối đe dọa. Hắn ngẩng đầu nhìn lên vách đá, nơi vẫn còn khoảng năm, sáu tên cung thủ đang bắn tên xuống.
"Phải giải quyết đám trên cao trước!" Hắn thầm nghĩ.
Hắn không thể bay lên, nhưng hắn có cách khác. Hắn vận chuyển linh lực băng hàn, tập trung vào hai chân, rồi bất ngờ đạp mạnh xuống đất. Thân hình hắn bật lên cao như một mũi tên, đồng thời hắn dùng lực đạp vào vách đá gần đó, mượn lực bật lên cao hơn nữa. Cứ như vậy vài lần, kết hợp với sự khinh linh của Phi Tuyết Bộ, hắn nhanh chóng leo lên được một mỏm đá nhô ra trên vách núi, ngang tầm với vị trí của đám cung thủ.
Đám cung thủ hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Lãnh Mặc ngay bên cạnh. Chúng hoảng hốt buông cung tên, rút đao kiếm định chống cự. Nhưng làm sao chúng có thể là đối thủ của Lãnh Mặc ở cự ly gần?
Lãnh Mặc như hổ lạc vào bầy dê. Đoản kiếm băng hàn trong tay hắn biến thành một đạo hàn quang chết chóc, lướt đi trong đám cung thủ. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Mỗi nhát kiếm của hắn đều chuẩn xác và chí mạng. Hàn khí lạnh lẽo tỏa ra từ thân kiếm khiến vũ khí và cử động của đám sơn tặc trở nên chậm chạp, dễ dàng bị hắn kết liễu.
Chỉ trong vòng chưa đầy một khắc, toàn bộ đám cung thủ trên vách đá đã bị Lãnh Mặc giết sạch, không còn một mống. Máu tươi nhuộm đỏ cả mỏm đá cheo leo.
Giải quyết xong mối đe dọa từ trên cao, Lãnh Mặc đứng trên mỏm đá, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống đám sơn tặc còn lại bên dưới. Sát khí nồng đậm từ người hắn tỏa ra, không hề che giấu. Hắn đã bị đám sơn tặc này làm phiền, lãng phí thời gian và linh lực, sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt.
Đám sơn tặc bên dưới nhìn thấy cảnh tượng Lãnh Mặc một mình đồ sát toàn bộ cung thủ trên cao, lại cảm nhận được sát khí kinh người tỏa ra từ hắn, tất cả đều sợ hãi đến vỡ mật. Ngay cả tên thủ lĩnh Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong cũng cảm thấy da đầu tê dại. Hắn biết hôm nay đã đụng phải thiết bản rồi!
"Rút! Rút lui mau!" Tên thủ lĩnh hét lên thất thanh, không còn nghĩ đến chuyện cướp bóc gì nữa, quay đầu bỏ chạy trước tiên.
Đám sơn tặc còn lại cũng hoảng loạn vứt bỏ vũ khí, tranh nhau bỏ chạy tán loạn về phía rừng cây.
Triệu Khải, Tôn Bình và hai hộ vệ Lam gia lúc này mới hoàn hồn sau cơn sốc. Thấy đám sơn tặc bỏ chạy, họ định đuổi theo tiêu diệt nốt.
"Không cần đuổi." Lãnh Mặc từ trên mỏm đá nhảy xuống nhẹ nhàng, lạnh lùng nói. "Đám tép riu đó không đáng lãng phí thời gian. Mau chóng rời khỏi nơi này."
Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại ẩn chứa một uy lực không thể kháng cự. Triệu Khải và Tôn Bình nhìn nhau, rồi lại nhìn Lãnh Mặc với ánh mắt kính sợ và nể phục hoàn toàn. Họ không dám trái lời, lập tức cùng các hộ vệ và quản sự kiểm tra lại xe hàng, chuẩn bị lên đường tiếp.
Lam Nhược Y đứng gần đó, chứng kiến toàn bộ quá trình Lãnh Mặc một mình xoay chuyển cục diện, tàn sát đám sơn tặc một cách lạnh lùng và quyết đoán. Trái tim nàng đập loạn xạ, vừa sợ hãi trước sự tàn nhẫn của hắn, lại vừa cảm thấy một sự an toàn và ngưỡng mộ mãnh liệt chưa từng có. Hình ảnh Lãnh Mặc đứng trên mỏm đá với ánh mắt lạnh như băng và sát khí ngút trời đã khắc sâu vào tâm trí nàng, không thể nào quên được.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới