Đối mặt với quả cầu ma khí đang bay tới với tốc độ kinh người, bốn người không dám khinh suất.
"Khiên Đá Trấn Sơn!" Thạch Nham hét lớn, dồn toàn bộ linh lực Thổ hệ vào tấm khiên đá, tạo thành một bức tường đá dày đặc chắn trước mặt cả đội.
"Phong Tường Thuật!" Vương Thông cũng thi triển pháp thuật Phong hệ, tạo ra một bức tường gió xoáy hỗ trợ thêm cho tấm khiên đá.
"Mộc Giáp Thuật!" Liễu Thanh Thanh vận chuyển linh lực Mộc hệ, tạo ra một lớp giáp gỗ bao bọc lấy ba người đồng đội (trừ Lãnh Mặc có khả năng tự bảo vệ tốt hơn).
Lãnh Mặc thì phản ứng nhanh nhất. Hắn không chỉ phòng ngự mà còn tìm cách phản công. "Hàn Băng Phá!" Hắn ngưng tụ linh lực băng phong vào đoản kiếm, chém ra một đạo kiếm khí lạnh lẽo cực độ, không phải nhắm vào quả cầu ma khí mà là nhắm vào con Hắc Ám Ma Lang đang đứng ở cửa hang!
"ẦM!!! XOẸT!"
Quả cầu ma khí va chạm mạnh vào tấm khiên đá và tường gió, tạo ra một tiếng nổ lớn. Khiên đá rung chuyển dữ dội, xuất hiện nhiều vết nứt hơn. Tường gió bị xé toạc. Nhưng may mắn là đã chặn được đòn tấn công này.
Tuy nhiên, đạo kiếm khí băng hàn của Lãnh Mặc cũng bị con Hắc Ám Ma Lang dễ dàng dùng móng vuốt phủ đầy ma khí đánh tan, không gây được chút tổn thương nào. Thực lực cấp ba trung kỳ quá mạnh!
Con Hắc Ám Ma Lang thấy đòn tấn công đầu tiên bị chặn lại, càng thêm tức giận. Nó gầm lên một tiếng nữa, thân hình khổng lồ lao thẳng vào trong hang động chật hẹp, định dùng sức mạnh cơ thể để nghiền nát bốn con mồi nhỏ bé.
"Không ổn! Nó vào rồi!" Vương Thông hoảng hốt hét lên. Trong không gian chật hẹp này, lợi thế hoàn toàn thuộc về con yêu thú to lớn và mạnh mẽ kia.
"Tản ra! Tìm cơ hội tấn công vào mắt hoặc bụng nó!" Thạch Nham ra lệnh, cố gắng dùng khiên đá chặn cú lao tới của con sói.
Bốn người lập tức tản ra bốn góc hang động. Thạch Nham đối mặt trực diện với con sói, dùng toàn bộ sức lực để chống đỡ. Vương Thông dùng tốc độ né tránh, liên tục phóng ra Phong Nhận quấy nhiễu. Liễu Thanh Thanh dùng dây leo và các pháp thuật Mộc hệ khác cố gắng trói buộc hoặc làm chậm con sói, đồng thời yểm trợ chữa trị cho Thạch Nham khi cần.
Lãnh Mặc thì như một bóng ma lướt đi trong bóng tối, tìm kiếm sơ hở của con Hắc Ám Ma Lang. Hắn liên tục thi triển Hàn Khí Chỉ và các pháp thuật Băng hệ khác tấn công vào những điểm yếu trên người con sói, nhưng lớp ma khí và bộ lông cứng rắn của nó có khả năng phòng ngự rất mạnh, hiệu quả không cao. Hàn khí của hắn cũng bị ma khí tà dị kia khắc chế phần nào.
Trận chiến diễn ra cực kỳ dữ dội và nguy hiểm trong không gian chật hẹp. Thạch Nham bị con sói húc bay mấy lần, thổ huyết liên tục, tấm khiên đá gần như vỡ nát. Vương Thông cũng bị móng vuốt của nó cào trúng vài lần, vết thương khá sâu. Liễu Thanh Thanh thì linh lực tiêu hao nghiêm trọng do phải liên tục thi pháp hỗ trợ và chữa trị.
Ngay cả Lãnh Mặc cũng không tránh khỏi bị thương. Trong một lần cố gắng tấn công vào mắt con sói, hắn bị cái đuôi phủ đầy ma khí của nó quất trúng, đánh bay vào vách đá, ngực đau nhói, khí huyết cuồn cuộn.
Tình thế càng lúc càng trở nên tuyệt vọng. Linh lực của cả bốn người đều đang cạn kiệt dần, vết thương ngày càng nhiều. Còn con Hắc Ám Ma Lang tuy cũng bị thương vài chỗ nhưng vẫn cực kỳ hung hãn, sức chiến đấu không hề suy giảm nhiều.
"Không xong rồi! Chúng ta chết chắc rồi!" Vương Thông tuyệt vọng kêu lên.
Ngay cả Thạch Nham và Liễu Thanh Thanh cũng lộ vẻ tuyệt vọng. Đối mặt với yêu thú cấp ba trung kỳ trong tuyệt cảnh này, họ thực sự không còn cách nào khác.
Lãnh Mặc cắn răng đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt nhìn con Hắc Ám Ma Lang đang gầm rú trước mặt lóe lên một tia điên cuồng và quyết liệt cuối cùng. Hắn biết, nếu không làm gì đó, tất cả sẽ phải chết ở đây. Hắn không thể chết! Hắn còn mối thù chưa trả, còn người muội muội chưa tìm thấy!
Hắn phải liều mạng!
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Ủng hộ admin ít tiền uống cà phê đi :3
Ủng hộ