Hành trình rời khỏi Âm Phong Cốc diễn ra trong một sự im lặng gần như tuyệt đối, chỉ có tiếng gió rít và tiếng bước chân nặng nề của bốn người trên nền đá lạnh lẽo. Bầu không khí nặng nề và căng thẳng bao trùm lấy đội ngũ nhỏ bé.
Thạch Nham, Vương Thông và Liễu Thanh Thanh không ai dám chủ động nói chuyện với Lãnh Mặc. Sự kiện vừa rồi, việc Lãnh Mặc liều mạng đột phá Luyện Khí tầng mười ngay trong trận chiến và một chỉ giết chết yêu thú cấp ba trung kỳ, đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của họ. Nó giống như một giấc mơ hoang đường nhưng lại chân thực đến đáng sợ.
Thạch Nham đi phía trước Lãnh Mặc một chút, tấm lưng vạm vỡ dù mang thương tích nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng. Hắn không còn nhìn Lãnh Mặc bằng ánh mắt của một đồng đội hay sư đệ nữa, mà là sự kính sợ sâu sắc. Hắn hiểu rằng, thiếu niên đi sau lưng mình đã không còn cùng một đẳng cấp với bọn họ. Thực lực đó, tâm cảnh đó, sự quyết đoán đó... đều vượt xa Luyện Khí Kỳ thông thường. Trong lòng hắn dâng lên một suy nghĩ: có lẽ, đi theo người này, mới là con đường sáng suốt nhất trong nội môn đầy rẫy cạnh tranh này.
Vương Thông thì hoàn toàn bị nỗi sợ hãi lấn át. Hắn cố gắng đi nép vào một bên, tránh ánh mắt của Lãnh Mặc nhiều nhất có thể. Mỗi khi Lãnh Mặc vô tình liếc qua, hắn đều cảm thấy tim mình như ngừng đập. Hắn chỉ mong sao nhanh chóng kết thúc chuyến đi này, trở về tông môn và không bao giờ phải dính dáng gì đến Lãnh Mặc nữa. Sự ghen tị trước kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi bản năng trước một tồn tại quá mức mạnh mẽ và khó lường.
Liễu Thanh Thanh là người có tâm trạng phức tạp nhất. Nàng đi bên cạnh Thạch Nham, thỉnh thoảng lại len lén nhìn về phía Lãnh Mặc. Hình ảnh hắn đột phá trong tuyệt cảnh, khí tức kinh thiên động địa, một chỉ giết yêu thú... cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng. Sự ngưỡng mộ đối với sức mạnh đó là không thể phủ nhận. Nhưng đồng thời, sự lạnh lùng, tàn nhẫn và khoảng cách xa vời của hắn lại khiến nàng cảm thấy một nỗi buồn và bất lực mơ hồ. Nàng biết, thế giới của hắn và thế giới của nàng đã hoàn toàn khác biệt.
Lãnh Mặc hoàn toàn cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của ba người đồng đội. Hắn không quan tâm đến sự kính sợ của Thạch Nham, sự sợ hãi của Vương Thông hay sự phức tạp trong mắt Liễu Thanh Thanh. Hắn chỉ đang tập trung vào việc củng cố cảnh giới Luyện Khí tầng mười vừa mới đột phá.
Linh lực trong cơ thể hắn giờ đây hùng hậu và tinh thuần đến mức khó tin, vận chuyển trong kinh mạch rộng lớn và bền bỉ hơn trước rất nhiều. Hắn cảm nhận được một sức mạnh hoàn toàn mới, một khả năng khống chế linh lực tinh diệu hơn. Thân thể được tôi luyện qua Ngưng Băng Luyện Thể Thuật tầng hai và sự đột phá nghịch thiên cũng trở nên cường hãn lạ thường.
Nhưng hắn cũng biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Luyện Khí tầng mười hoàn mỹ tuy mạnh mẽ trong cảnh giới Luyện Khí, nhưng so với Trúc Cơ Kỳ vẫn còn khoảng cách rất lớn. Hắn cần phải nhanh chóng tìm cách Trúc Cơ, ngưng tụ Đạo Cơ cao cấp nhất có thể.
Hắn âm thầm vận chuyển linh lực, cảm nhận sự khác biệt của cảnh giới mới, đồng thời dùng linh thức dò xét xung quanh, cảnh giác với mọi nguy hiểm tiềm ẩn trên đường rút lui. Hắn biết, dù con Hắc Ám Ma Lang đã bị giết, nhưng Âm Phong Cốc vẫn là nơi cực kỳ nguy hiểm.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới