Chương 183 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Lãnh Mặc di chuyển nhanh chóng và lặng lẽ trong rừng cột băng, cố gắng không để lại dấu vết. Hắn vẫn đang dùng Ẩn Tức Phù, nhưng hiệu quả của nó chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian ngắn. Hắn phải đến được khe vực trước khi phù lục hết tác dụng và bị hai kẻ kia phát hiện trở lại.

May mắn thay, rừng cột băng khá rộng lớn và phức tạp. Lão giả Ma đạo và nam tử trung niên sau khi đuổi theo hai luồng sáng giả một đoạn, nhận ra mình bị lừa, tức giận quay lại tìm kiếm Lãnh Mặc nhưng đã mất dấu hoàn toàn. Bọn họ chỉ có thể gầm lên giận dữ rồi tiếp tục tìm kiếm một cách vô vọng trong mê cung băng giá.

Lãnh Mặc thành công đến được rìa của rừng cột băng, trước mặt hắn là một khe vực sâu hun hút, rộng khoảng vài trượng, bên dưới là bóng tối mịt mù không thấy đáy, chỉ nghe tiếng gió rít gào từ dưới vọng lên.

Đây chính là đường thoát hiểm mà hắn đã chọn. Hắn biết nhảy xuống khe vực này cực kỳ nguy hiểm, không biết bên dưới có gì, có thể là chết chắc. Nhưng so với việc bị hai tên Trúc Cơ trung kỳ bắt lại, đây lại là lựa chọn duy nhất có một tia hy vọng sống sót.

Hắn không chút do dự. Hít một hơi thật sâu, hắn vận dụng chút linh lực cuối cùng, dùng Phi Tuyết Bộ lấy đà, nhảy qua khe vực rộng lớn!

Thân hình hắn như một cánh chim nhỏ bé, lao vào bóng tối mịt mù của khe vực. Gió lạnh buốt và lực hút mạnh mẽ từ bên dưới kéo hắn rơi xuống với tốc độ chóng mặt.

Trong khoảnh khắc rơi xuống đó, giữa ranh giới của sự sống và cái chết, đầu óc Lãnh Mặc lại trở nên cực kỳ minh mẫn. Vô số hình ảnh từ kiếp trước và kiếp này lướt qua tâm trí hắn. Hình ảnh hắn bị Phong Vô Ngân và Lam Vũ phản bội, hình ảnh hắn chật vật sinh tồn ở Hoang Thạch Thôn, hình ảnh hắn chiến đấu với yêu thú, đối đầu với Tống Dương...

Rồi đột nhiên, một hình ảnh khác lạ hiện lên, một ký ức không thuộc về hắn của kiếp trước, cũng không phải của nguyên chủ thân thể này mà hắn từng biết. Đó là hình ảnh một thiếu niên gầy yếu, gương mặt khắc khổ giống hệt thân thể hắn bây giờ, đang bị một đám người đánh đập tàn nhẫn trong một con hẻm tối tăm. Thiếu niên đó không hề phản kháng, chỉ ôm chặt lấy một vật gì đó trong lòng, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng nhưng cũng có một tia kiên định lạ thường.

"Đây là... ký ức của nguyên chủ thân thể này sao?" Lãnh Mặc sững sờ. Hắn chưa bao giờ trải qua ký ức này. Nguyên chủ mà hắn biết chỉ là một cô nhi chết đói ở Hoang Thạch Thôn. Tại sao lại có ký ức bị đánh đập này? Vật mà thiếu niên kia ôm trong lòng là gì?

Một cảm giác đau đớn và phẫn uất xa lạ đột nhiên trào dâng trong lòng Lãnh Mặc, khiến hắn không khỏi nhíu mày. Cảm giác này không thuộc về hắn, mà dường như là cảm xúc còn sót lại của linh hồn nguyên chủ.

Ngay sau đó, một hình ảnh khác lại hiện lên, vẫn là thiếu niên kia, nhưng lần này là đang mỉm cười dịu dàng, đưa một chiếc kẹp tóc bằng gỗ đơn sơ cho một bé gái nhỏ nhắn, bím tóc đen nhánh, đôi mắt to tròn long lanh. Bé gái vui vẻ nhận lấy, cài lên tóc rồi cười khúc khích, gọi thiếu niên hai tiếng "Ca ca".

"Muội muội?" Lãnh Mặc chấn động. Hình ảnh bé gái này... sao lại có nét giống với người muội muội thất lạc trong ký ức kiếp trước của hắn đến vậy? Không thể nào! Nguyên chủ thân thể này làm gì có muội muội? Ký ức của hắn về Hoang Thạch Thôn không hề có sự tồn tại của bé gái này!

Vậy những hình ảnh này là gì? Là ảo giác trước khi chết? Hay là... một sự thật nào đó về thân thể này mà hắn chưa từng biết?

Sự hỗn loạn trong tâm trí và cảm xúc xa lạ khiến Lãnh Mặc trong phút chốc mất đi sự tập trung. Hắn không còn cảm nhận được mình đang rơi xuống nữa, chỉ thấy bóng tối và những mảnh ký ức rời rạc, mâu thuẫn đang xoay vòng trong đầu. Hắn là ai? Hắn là Lãnh Mặc trọng sinh từ Tinh Không? Hay hắn là thiếu niên khốn khổ có một người muội muội trong ký ức vừa hiện lên kia? Tại sao lại có sự mâu thuẫn này?

Đăng nhận xét