Thành Vĩnh An, một góc chợ ẩm thấp và huyên náo vào lúc chiều tà. Giữa dòng người qua lại vội vã, ít ai để ý đến một bóng dáng nhỏ bé, gầy gò đang ngồi thu mình sau một sạp hàng trống không, cố gắng bán nốt vài bó rau rừng vừa hái được từ ngoại ô thành.
Đó là Tiểu Hà. Đã hơn ba tháng kể từ ngày ông nội nàng qua đời trong ngôi miếu hoang và vị "tiên sư" lạnh lùng kia rời đi. Cuộc sống của nàng không hề bình yên như nàng từng hy vọng mong manh. Số tiền ít ỏi mà Lãnh Mặc để lại chỉ đủ giúp nàng thuê một căn phòng trọ tồi tàn, ẩm thấp ở khu ổ chuột và sống qua ngày trong một thời gian ngắn.
Thành Vĩnh An rộng lớn và xa lạ. Không người thân thích, không nơi nương tựa, nàng phải tự mình vật lộn để sinh tồn. Mỗi ngày, nàng phải dậy từ sớm tinh mơ, vào rừng tìm kiếm rau dại, nấm hoặc bất cứ thứ gì có thể bán được hay ăn được. Công việc vất vả, thu nhập bấp bênh, thường xuyên phải chịu đói. Người trong thành phần lớn thờ ơ, thậm chí có kẻ còn khinh miệt, coi thường một đứa trẻ mồ côi, rách rưới như nàng.
Nỗi nhớ ông nội vẫn luôn day dứt trong lòng. Mỗi đêm về căn phòng trọ lạnh lẽo, nàng lại ôm lấy chiếc kẹp tóc bằng gỗ đào đơn sơ – kỷ vật cuối cùng – mà khóc thầm. Nàng cũng nhớ đến Lãnh đại ca. Nàng biết ơn hắn đã cứu mạng hai ông cháu, đã cho nàng tiền và chỉ dẫn. Nhưng đôi khi, trong những lúc cô đơn và tuyệt vọng nhất, nàng không khỏi có chút tủi thân và trách móc nhẹ. Tại sao hắn lại bỏ nàng lại một mình ở nơi đáng sợ này? Hắn là tiên sư lợi hại như vậy, sao không thể đưa nàng đi cùng, hoặc ít nhất tìm cho nàng một nơi nương tựa tốt hơn?
Gần đây, nỗi sợ hãi của nàng càng tăng lên. Nàng mơ hồ cảm nhận được có vài ánh mắt không tốt, đầy vẻ tham lam và ác ý, thỉnh thoảng lại dõi theo nàng khi nàng đi bán rau hoặc trở về phòng trọ. Đó là những tên côn đồ, lưu manh thường lảng vảng ở khu nàng ở. Chúng dường như đã để ý đến nàng, một cô bé đơn độc, yếu đuối. Nàng cố gắng lẩn tránh, đi sớm về muộn, không dám giao tiếp với ai, sống trong nỗi lo sợ thường trực.
Chiều nay, rau bán ế, nàng chỉ kiếm được vài đồng tiền kẽm, không đủ trả tiền thuê phòng ngày mai. Bụng đói cồn cào, lòng đầy hoang mang. Nàng ngồi co ro trong góc chợ, nhìn dòng người ngược xuôi, cảm thấy tương lai thật mờ mịt và đáng sợ.
Nàng siết chặt chiếc kẹp tóc trong tay áo, nước mắt lại chực trào ra. "Ông ơi... Lãnh đại ca... Ai có thể giúp ta bây giờ..." Tiếng nấc nghẹn ngào bị át đi bởi sự ồn ào, náo nhiệt của khu chợ, không một ai quan tâm đến nỗi bất lực của một cô bé mồ côi đang chơi vơi giữa dòng đời khắc nghiệt.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới