Chương 237 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Sau một ngày đêm tu luyện và hồi phục trong hang đá, Lãnh Mặc đã khôi phục lại phần lớn Chân Nguyên đã tiêu hao. Vết thương nhỏ do dư chấn trận chiến cũng đã lành lại hoàn toàn nhờ khả năng tự hồi phục mạnh mẽ của cơ thể mới. Hắn cảm thấy trạng thái của mình đã tốt hơn rất nhiều.

Hắn không trì hoãn thêm nữa. Hắn rời khỏi hang đá, tiếp tục hành trình về phía rìa Hắc Phong Hạp. Lần này, hắn di chuyển càng thêm cẩn thận và nhanh chóng hơn.

Trên đường đi, hắn quả thực cảm nhận được sự hỗn loạn ngày càng tăng. Có những khu vực cây cối khô héo bất thường do âm khí quá nặng, có những nơi mặt đất nứt nẻ do địa chấn, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng yêu thú gầm thét thảm thiết từ xa vọng lại, không rõ là đang tranh đấu hay bị dị biến ảnh hưởng.

Khi gần đến rìa Hắc Phong Hạp, khu vực mà hắn từng đi qua lúc mới vào, hắn lại cảm nhận được vài luồng khí tức tu sĩ quen thuộc. Linh thức hắn quét qua, nhận ra đó là một nhóm đệ tử Vân Tiêu Các đang dựng trại nghỉ ngơi gần một khe núi.

Nhìn trang phục và khí tức, hắn nhận ra người dẫn đầu chính là Tống Dương! Bên cạnh hắn còn có vài khuôn mặt quen thuộc khác trong số các đệ tử chân truyền thuộc phe Tôn Trưởng lão. Bọn họ dường như vừa kết thúc một chuyến tuần tra hoặc thám hiểm ngắn hạn ở vùng rìa.

Lãnh Mặc dừng lại từ xa, ẩn mình sau một lùm cây rậm rạp, lặng lẽ quan sát. Hắn không có ý định lộ diện.

Hắn nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của bọn họ.

"... Chuyến này không thu hoạch được gì nhiều, chỉ gặp vài con yêu thú cấp thấp bị điên loạn tấn công." Một đệ tử nói.

"Hừ, cái nơi quỷ quái này ngày càng nguy hiểm. Tốt nhất là nên sớm rời đi." Một người khác nói thêm.

Tống Dương ngồi trên một tảng đá, lau chùi thanh phi kiếm của mình, vẻ mặt có chút thất vọng nhưng vẫn mang theo sự kiêu ngạo. "Không gặp được tên Lãnh Mặc kia sao? Ta còn tưởng hắn may mắn sống sót lẩn trốn ở đâu đó quanh đây chứ."

"Tống sư huynh yên tâm, tên đó chắc chắn đã chết trong Vạn Tái Băng Huyệt rồi. Nơi đó xảy ra dị biến lớn như vậy, Trúc Cơ Kỳ vào còn khó toàn mạng, huống chi hắn chỉ là Luyện Khí Kỳ." Một đệ tử nịnh nọt. (Họ không biết Lãnh Mặc đã Trúc Cơ).

Tống Dương cười lạnh: "Chết là đáng đời hắn! Dám đắc tội với ta và Tôn Trưởng lão! Đợi Đại Hội Tỷ Thí lần này, ta sẽ khiến cho phe của Trương Trưởng lão không còn mặt mũi nào!"

Lãnh Mặc nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường. Tống Dương vẫn chỉ là một tên kiêu ngạo, thiển cận. Đại Hội Tỷ Thí? Hắn hiện tại không có hứng thú với mấy trò tranh đấu trẻ con đó của tông môn. Mục tiêu của hắn lớn hơn nhiều.

Hắn không muốn lãng phí thời gian với đám người này. Lợi dụng lúc bọn họ không chú ý, hắn lặng lẽ vòng qua một hướng khác, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua khu vực bọn họ đóng trại.

Màn đêm dần buông xuống. Dưới sự che phủ của bóng tối và địa hình phức tạp, Lãnh Mặc cuối cùng cũng thành công vượt qua được ranh giới cuối cùng của Hắc Phong Hạp. Không khí xung quanh trở nên trong lành hơn, âm khí và hàn khí giảm đi rõ rệt. Linh khí tuy vẫn mỏng manh nhưng đã bình thường trở lại.

Hắn đã thực sự rời khỏi nơi tử địa đã giam cầm và cũng ban cho hắn cơ duyên nghịch thiên này. Hắn quay đầu nhìn lại dãy núi âm u, hiểm trở phía sau, ánh mắt sâu thẳm, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Rồi hắn không chút lưu luyến, quay người đi về phía nam.

Đăng nhận xét