Chương 244 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Lãnh Mặc quay lại khu chợ cũ với một túi đồ khá lớn. Hắn không nói nhiều, chỉ đưa thuốc và thức ăn cho Tiểu Hà, dặn nàng sắc thuốc cho bà lão uống và cho bà ăn chút cháo loãng.

Hắn cũng bỏ ra một ít tiền, tìm một người làm thuê trong trấn đến dọn dẹp sạch sẽ gian hàng bỏ hoang, thay đống rơm ẩm mốc bằng một chiếc giường gỗ đơn sơ nhưng sạch sẽ hơn, trải thêm chăn ấm. Môi trường sống được cải thiện phần nào cũng giúp ích cho việc hồi phục của bà lão.

Tiểu Hà vụng về nhưng cẩn thận làm theo lời Lãnh Mặc. Nàng sắc thuốc, đút từng thìa cháo, chăm sóc bà lão một cách tận tình. Lãnh Mặc chỉ đứng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng mới lên tiếng nhắc nhở vài câu.

Sau khi uống thuốc và ăn chút cháo, sắc mặt bà lão dường như hồng hào hơn một chút, hơi thở cũng đều đặn hơn. Bà từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Hà và cả Lãnh Mặc đang đứng đó.

"Tiểu... Tiểu Hà... con..." Giọng bà yếu ớt. Rồi bà nhìn sang Lãnh Mặc, ánh mắt già nua ánh lên vẻ ngạc nhiên và biết ơn. "Vị... vị tiên sư này là..."

"Bà ơi, đây là Lãnh đại ca, là người đã cứu cháu ở Vĩnh An đó ạ." Tiểu Hà vội giải thích, giọng có chút mừng rỡ. "Là huynh ấy đã mua thuốc và đồ ăn cho bà đó."

Bà lão nghe vậy, cố gắng gượng dậy muốn hành lễ cảm tạ, nhưng Lãnh Mặc đã đưa tay ngăn lại.

"Không cần đa lễ. Bà cứ nghỉ ngơi cho tốt." Lãnh Mặc nói. Hắn lặng lẽ đưa một ngón tay lên, một tia Chân Nguyên Sinh cơ cực kỳ nhỏ, gần như không thể cảm nhận được, lặng lẽ truyền vào cơ thể bà lão qua đầu ngón tay.

Tia Chân Nguyên Sinh cơ này không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh tuổi già của bà, nhưng nó có thể giúp bà ổn định lại sinh cơ đang suy kiệt, giảm bớt đau đớn và kéo dài thêm một chút thời gian, đủ để bà có thể hồi phục phần nào sức khỏe dưới tác dụng của thuốc men.

Bà lão cảm thấy một luồng khí ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể, cơn ho giảm đi, cảm giác mệt mỏi cũng vơi bớt. Bà biết vị tiên sư trẻ tuổi trước mặt này đã âm thầm giúp đỡ mình, trong lòng càng thêm cảm kích. Bà nhìn Lãnh Mặc, rồi lại nhìn Tiểu Hà, ánh mắt hiền từ lộ rõ vẻ vui mừng và yên tâm. Có lẽ ông trời vẫn còn thương xót hai bà cháu họ.

Lãnh Mặc thu tay lại, không nói gì thêm. Hắn cảm thấy món nợ ân tình coi như đã tạm thời trả xong. Hắn không thể ở lại đây chăm sóc họ mãi được. Hắn cần phải nghĩ cách an bài cho tương lai của Tiểu Hà một lần nữa, một cách tốt hơn lần trước.

Hắn nhìn Tiểu Hà đang vui vẻ chăm sóc bà lão, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi dòng người vẫn đang hối hả ngược xuôi. Thế giới này vẫn còn quá nhiều nguy hiểm và bất trắc đối với một cô bé yếu đuối như nàng.

Đăng nhận xét