Khi mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Lãnh Mặc gọi Tiểu Hà và bà lão đến, nói rõ kế hoạch của mình.
Bà lão nghe xong, cảm kích đến rơi nước mắt, liên tục cảm tạ Lãnh Mặc đã lo liệu chu đáo cho tương lai của Tiểu Hà. Bà biết mình không còn sống được bao lâu nữa, có thể gửi gắm Tiểu Hà đến một nơi tốt như vậy là bà đã mãn nguyện rồi.
Tiểu Hà thì im lặng lắng nghe, đôi mắt to tròn nhìn Lãnh Mặc đầy phức tạp. Nàng biết đây là sự giúp đỡ tốt nhất mà Lãnh Mặc có thể làm cho nàng. Nàng rất biết ơn hắn. Nhưng trong lòng lại có một cảm giác lưu luyến và mất mát khó tả. Nàng sắp phải rời xa người duy nhất mà nàng cảm thấy có thể tin tưởng và dựa dẫm, dù người đó luôn lạnh lùng và xa cách.
"Đây là tín vật và thư giới thiệu." Lãnh Mặc đưa miếng ngọc bội và phong thư cho Tiểu Hà. "Khi đến nơi, hãy đưa cho Lam tiểu thư. Nàng ấy là người tốt, sẽ đối xử tốt với ngươi."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Tiểu Hà, giọng nói nghiêm túc hơn. "Tiểu Hà, nghe cho kỹ đây. Ta đã giúp ngươi những gì có thể. Từ nay về sau, ngươi phải tự dựa vào sức mình. Đến Lam gia Dược Phường, hãy chăm chỉ làm việc, học hỏi cái nghề, đừng gây chuyện thị phi, cũng đừng quá tin tưởng vào bất kỳ ai. Thế giới này rất phức tạp, chỉ có tự mình mạnh mẽ mới có thể sống tốt."
Đây là những lời khuyên chân thành cuối cùng hắn dành cho cô bé này. Hắn hy vọng nàng có thể hiểu và ghi nhớ.
Tiểu Hà mím chặt môi, cố gắng kìm nén nước mắt, nặng nề gật đầu. "Ta... ta hiểu rồi ạ. Đa tạ... Lãnh đại ca." Lần này, nàng gọi hắn là "đại ca" thay vì "tiên sư", một sự thay đổi nhỏ nhưng lại thể hiện sự gần gũi và tin tưởng hơn trong lòng nàng.
Lãnh Mặc nghe hai tiếng "đại ca", trong lòng khẽ động, hình ảnh muội muội lại thoáng hiện lên. Hắn im lặng một chút, rồi nói thêm một câu cuối cùng: "Bảo trọng."
Nói xong, hắn không ở lại thêm nữa. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh chia ly lưu luyến. Hắn quay người, dứt khoát rời khỏi gian hàng cũ kỹ, rời khỏi Lạc Hà Trấn.
Tiểu Hà nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần sau con phố, nước mắt không kìm được lại tuôn rơi. Nàng siết chặt miếng ngọc bội trong tay, khắc ghi lời dặn dò của hắn vào lòng. Nàng biết, từ nay về sau, nàng thực sự chỉ còn lại một mình.
Bà lão ngồi trên giường, nhìn Tiểu Hà đang khóc, khẽ thở dài. Bà đưa bàn tay nhăn nheo, gầy guộc ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé. "Đừng khóc, con gái ngốc. Vị tiên sư kia đã giúp chúng ta quá nhiều rồi. Chúng ta phải biết ơn và cố gắng sống cho tốt."
Bà nhìn miếng ngọc bội trong tay Tiểu Hà, rồi lại nhớ đến dáng vẻ và khí chất đặc biệt của Lãnh Mặc, ánh mắt già nua lóe lên một tia sáng thâm thúy khó dò. "Vị tiên sư trẻ tuổi đó... không phải người tầm thường. Miếng ngọc bội này, có lẽ cũng không đơn giản như vẻ ngoài..." Bà lẩm bẩm một mình, nhưng không nói ra suy nghĩ đó cho Tiểu Hà nghe.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới