Chương 268 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Chiếc xe ngựa của thương đội chậm rãi lăn bánh trên con đường gập ghềnh hướng về phương bắc. Bên trong xe, Tiểu Hà ngồi nép vào một góc, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mệt mỏi và lo lắng. Bên cạnh nàng, bà lão bán bánh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều nhưng vẫn còn khá yếu.

Hành trình đã kéo dài hơn mười ngày. Thương đội di chuyển khá chậm để đảm bảo an toàn và cũng để bà lão có thời gian nghỉ ngơi. Họ đã đi qua vài trấn nhỏ, đang tiến gần hơn đến khu vực trung tâm của Triệu quốc.

Tiểu Hà thỉnh thoảng lại siết chặt miếng ngọc bội màu trắng trong tay áo. Đó là tín vật duy nhất Lãnh đại ca để lại cho nàng, là hy vọng duy nhất cho tương lai của nàng. Nàng không biết Lam gia Dược Phường ở đâu, cũng không biết Lam tiểu thư là người như thế nào. Nàng chỉ có thể tin tưởng vào sự sắp đặt của Lãnh Mặc.

Trên đường đi, nàng cũng nghe được nhiều chuyện từ những người trong thương đội. Họ nói về tình hình hỗn loạn ở phía nam, về các vụ yêu thú tấn công, về hoạt động của ma tu. Nàng cũng nghe họ nhắc đến Vân Tiêu Các, một đại tông môn tu tiên ở phía bắc, nơi có rất nhiều tiên sư lợi hại. Lòng nàng khẽ động khi nghe đến Vân Tiêu Các, có phải Lãnh đại ca cũng là người của tông môn đó không?

Nàng cũng chứng kiến sự nguy hiểm của thế giới này. Thương đội đã vài lần gặp phải đám sơn tặc hoặc yêu thú cấp thấp chặn đường. May mắn là hộ vệ của thương đội đều là những võ giả hoặc tu sĩ Luyện Khí Kỳ có kinh nghiệm, đã thành công đẩy lùi được nguy hiểm. Nhưng những lần đó cũng đủ khiến Tiểu Hà sợ hãi run rẩy. Nàng càng thấm thía hơn lời dặn dò của Lãnh Mặc: "Thế giới này rất nguy hiểm. Chỉ có tự mình mạnh mẽ mới có thể sống tốt."

Nhưng nàng chỉ là một cô bé yếu đuối, không có linh căn tu tiên, làm sao để trở nên mạnh mẽ đây? Nàng chỉ có thể hy vọng vào Lam gia Dược Phường, hy vọng có thể học được một cái nghề, kiếm đủ tiền để chăm sóc cho bà lão và tự lo cho bản thân.

"Lãnh đại ca... huynh ấy có bao giờ nhớ đến mình không?" Thỉnh thoảng, ý nghĩ đó lại len lỏi vào tâm trí Tiểu Hà, khiến khuôn mặt non nớt của nàng thoáng hiện nét buồn bã. Nàng biết mình không nên ảo tưởng, nhưng hình ảnh lạnh lùng mà lại ấm áp theo một cách rất riêng của hắn cứ mãi vấn vương trong lòng.

Xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh về phương bắc, mang theo một thiếu nữ với trái tim non nớt đầy tâm sự và một tương lai mờ mịt chưa biết trước.

Đăng nhận xét