Chương 277 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Lam Nhược Y cũng có mặt tại quảng trường, ngồi ở một góc khán đài dành cho các đệ tử có liên hệ đặc biệt với tông môn (như con cháu gia tộc hợp tác hoặc có cống hiến). Nàng chăm chú theo dõi các trận đấu, đặc biệt là những trận có các sư huynh, sư tỷ mà nàng quen biết.

Nhìn thấy Hàn Phong, Trần Mặc, Lý Thanh Sam thi đấu, nàng không khỏi nhớ lại chuyến đi Hắc Phong Hạp đầy nguy hiểm nhưng cũng đáng nhớ cùng họ và cả Lãnh Mặc. Đã gần năm tháng trôi qua kể từ ngày đó. Hàn Phong và Trần Mặc đã Trúc Cơ, Lý Thanh Sam cũng sắp đột phá. Còn Lãnh Mặc... vẫn bặt vô âm tín.

Nàng nghe mọi người bàn tán rằng hắn có lẽ đã chết trong dị biến ở Hắc Phong Hạp. Nàng không muốn tin, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, hy vọng trong lòng nàng càng trở nên mong manh. Nếu hắn còn sống, tại sao không quay về? Dù chỉ là một tin tức nhỏ cũng không có.

Nhìn Tống Dương đang dương dương đắc ý trên võ đài sau chiến thắng, Lam Nhược Y lại cảm thấy có chút khó chịu. Nàng không ưa tính cách kiêu ngạo và bá đạo của hắn. Nàng thầm nghĩ, nếu Lãnh sư huynh ở đây, liệu Tống Dương có còn dám vênh váo như vậy không? Với thực lực Luyện Khí Kỳ đã có thể đối đầu Trúc Cơ, nếu hắn cũng đột phá Trúc Cơ, chắc chắn sẽ còn mạnh hơn Tống Dương rất nhiều.

"Lãnh sư huynh, rốt cuộc huynh đang ở đâu?" Nàng lại khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, mang theo một nỗi nhớ nhung và lo lắng không thể gọi tên.

Nàng cũng đang cố gắng tu luyện. Sau khi trở về từ Hắc Phong Hạp, nàng đã chăm chỉ hơn rất nhiều. Nàng đã là Luyện Khí tầng sáu sơ kỳ, tiến bộ khá nhanh so với trước kia. Nàng biết mình phải mạnh mẽ hơn, không chỉ vì bản thân, mà còn vì... nàng cũng không rõ nữa. Có lẽ chỉ là một chấp niệm mơ hồ, muốn có thể đuổi kịp bước chân của một người nào đó, dù người đó có lẽ đã không còn trên thế gian này nữa.

Đúng lúc này, có người đi đến bên cạnh nàng. "Lam sư muội, sao trông muội có vẻ buồn vậy?"

Lam Nhược Y quay lại, là một vị sư huynh nội môn Trúc Cơ tầng hai khá quen thuộc, tên là Vương Minh, người cũng có chút tình ý với nàng nhưng nàng luôn giữ khoảng cách.

"Không có gì đâu Vương sư huynh. Muội chỉ đang xem các sư huynh tỷ thi đấu thôi." Lam Nhược Y mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.

"Ha ha, năm nay Tống sư huynh mạnh quá nhỉ? Xem ra chức quán quân khó thoát khỏi tay huynh ấy rồi." Vương Minh cố gắng bắt chuyện. "À, sư muội có nghe tin gì về tên Lãnh Mặc kia không? Nghe nói hắn mất tích lâu lắm rồi."

Nghe nhắc đến Lãnh Mặc, nụ cười trên môi Lam Nhược Y hơi cứng lại. "Muội cũng không rõ nữa." Nàng đáp khẽ, không muốn nói nhiều về chuyện này.

Vương Minh thấy vậy, cũng không hỏi thêm, chỉ chuyển sang chủ đề khác. Lam Nhược Y cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về bóng hình lạnh lùng kia và số phận chưa rõ của hắn.

Đăng nhận xét