Chương 306 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Mặc cùng hai huynh muội Thạch Sơn, A Mộc rời khỏi sơn động, tiếp tục hành trình về bộ tộc Hắc Thạch.

Có Lãnh Mặc đi cùng, Thạch Sơn và A Mộc rõ ràng cảm thấy an tâm hơn hẳn. Thạch Sơn đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại quay lại giới thiệu cho Lãnh Mặc về các loại cây cỏ, địa hình trong rừng mà hắn biết. A Mộc đi giữa, vẫn còn chút rụt rè nhưng đã bớt sợ hãi hơn hôm qua, thỉnh thoảng lại tò mò liếc nhìn Lãnh Mặc.

Lãnh Mặc vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ít nói, nhưng cũng không hoàn toàn phớt lờ họ. Thỉnh thoảng hắn cũng đáp lại vài câu hỏi của Thạch Sơn về thế giới bên ngoài, hoặc quan sát cách A Mộc nhận biết các loại thảo dược ven đường.

Hắn nhận thấy A Mộc dường như có một sự nhạy cảm đặc biệt với các loại thực vật. Nàng có thể dễ dàng phân biệt được các loại cây cỏ có độc và không độc, thậm chí còn biết được công dụng chữa bệnh của một vài loại lá cây đơn giản. Điều này có chút thú vị.

Trên đường đi, họ cũng gặp phải vài con yêu thú cấp thấp hoặc một đàn độc trùng, nhưng Lãnh Mặc chỉ cần phất tay một cái là đã giải quyết xong, không cần tốn nhiều sức lực. Điều này càng khiến Thạch Sơn và A Mộc thêm kính sợ thực lực của hắn.

Khi họ đi vào một khu vực rừng rậm ẩm ướt hơn, cây cối trở nên kỳ dị hơn, không khí cũng mang theo mùi hôi thối khó chịu, Thạch Sơn liền tỏ ra cảnh giác.

"Mặc tiền bối, phía trước là 'Vụ Độc Chiểu', một khu đầm lầy rất nguy hiểm." Hắn nói, giọng có chút lo lắng. "Nơi này quanh năm bao phủ bởi sương độc màu xanh lục, bên dưới đầm lầy còn có nhiều loại yêu thú độc vật ẩn nấp. Người trong tộc chúng tôi thường phải tránh đi đường này, nhưng nếu đi vòng thì sẽ mất thêm gần một ngày đường nữa."

Lãnh Mặc nhìn về phía khu rừng bị bao phủ bởi lớp sương mù màu xanh lục nhạt phía trước, linh thức hắn dò xét qua. Quả thực, lớp sương mù đó ẩn chứa độc tính khá mạnh, có thể ăn mòn Chân Nguyên và gây ảo giác. Bên dưới đầm lầy cũng có vài luồng khí tức yêu thú Trúc Cơ Kỳ không yếu.

"Đi thẳng qua được không?" Lãnh Mặc hỏi. Hắn không muốn lãng phí thời gian đi đường vòng.

Thạch Sơn hơi do dự: "Bình thường thì rất khó ạ. Sương độc rất lợi hại, yêu thú dưới đầm cũng rất hung dữ. Nhưng... có Mặc tiền bối ở đây..." Hắn ngập ngừng, ý muốn hỏi Lãnh Mặc có cách nào không.

Lãnh Mặc nhìn lớp sương độc, rồi lại nhìn hai huynh muội. Hắn suy nghĩ một chút. Độc tính này đối với hắn không thành vấn đề, thân thể hắn sau khi tái tạo có khả năng kháng độc rất cao. Nhưng hai người kia chỉ là Luyện Khí Kỳ, nếu hít phải sương độc chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

"Ta có cách che chắn sương độc." Lãnh Mặc nói. "Nhưng các ngươi phải đi sát theo ta, không được tự ý chạy lung tung."

Hắn lấy ra một ít bột dược liệu có tính trung hòa độc tố mà hắn mua ở Thanh Lâm Thành, trộn với một ít Chân Nguyên Băng hàn, tạo thành một lớp bột trắng mỏng. Hắn đưa cho Thạch Sơn và A Mộc mỗi người một ít, bảo họ bôi lên mũi và miệng.

Sau đó, hắn vận chuyển Chân Nguyên ngũ sắc, tạo thành một quầng sáng mờ ảo bao bọc lấy cả ba người. Quầng sáng này không chỉ có tác dụng ngăn cản sương độc xâm nhập, mà còn có thể che giấu bớt khí tức của họ.

"Đi thôi." Lãnh Mặc dẫn đầu, bước vào bên trong khu Vụ Độc Chiểu.

Đăng nhận xét