Bên trong Vụ Độc Chiểu, tầm nhìn cực kỳ hạn chế, chỉ thấy một màu xanh lục mờ ảo. Sương độc dày đặc lượn lờ xung quanh, mang theo mùi hôi khó chịu và khí tức nguy hiểm. Dưới chân là bùn lầy ngập ngụa, thỉnh thoảng lại có tiếng ọp ẹp hoặc bóng đen lướt qua dưới mặt nước.
Nhờ có lớp bột dược liệu và quầng sáng Chân Nguyên của Lãnh Mặc bảo vệ, Thạch Sơn và A Mộc không bị sương độc ảnh hưởng trực tiếp, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu và lo sợ. Họ bám sát theo sau Lãnh Mặc, không dám rời nửa bước.
Lãnh Mặc thì tỏ ra khá ung dung. Hắn vừa dẫn đường, vừa dùng linh thức dò xét xung quanh, cảnh giác với những yêu thú có thể tấn công bất ngờ từ dưới đầm lầy. Hắn cũng cảm nhận được, trong lớp sương độc này, ngoài độc tính ra, còn ẩn chứa một loại năng lượng ăn mòn linh hồn yếu ớt, có lẽ là do oán khí của những sinh vật chết ở đây tích tụ lại.
Khi họ đi được khoảng nửa đường xuyên qua đầm lầy, đến một khu vực cây cối khô héo, hình thù kỳ dị, Lãnh Mặc đột nhiên dừng bước, nhíu mày lại.
Linh thức hắn vừa cảm nhận được một sự dao động năng lượng cực kỳ kỳ lạ và yếu ớt phát ra từ sâu bên dưới lớp bùn lầy ở phía trước không xa. Dao động này không giống khí tức của yêu thú hay ma vật, cũng không phải là dao động không gian bất ổn. Nó mơ hồ, cổ xưa, mang theo một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến Đạo Cơ Thiên Cơ trong người hắn cũng khẽ rung lên một cách khó hiểu.
"Có chuyện gì vậy, Mặc tiền bối?" Thạch Sơn thấy Lãnh Mặc dừng lại, lo lắng hỏi.
"Không có gì. Chờ một chút." Lãnh Mặc đáp, tập trung toàn bộ linh thức để cảm nhận rõ hơn sự dao động kỳ lạ kia.
Hắn cố gắng phân tích bản chất của luồng dao động đó. Nó không mang thuộc tính Ngũ Hành rõ ràng, cũng không phải ma khí hay tử khí. Nó giống như... một loại tín hiệu? Hay là một dư âm năng lượng còn sót lại từ một thứ gì đó rất cổ xưa đã bị chôn vùi dưới lớp bùn lầy này?
Đúng lúc này, A Mộc đang đứng sau lưng Lãnh Mặc cũng đột nhiên kêu lên một tiếng khe khẽ, đưa tay ôm lấy đầu, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn và hoang mang.
"A Mộc, muội sao vậy?" Thạch Sơn vội quay lại hỏi han.
"Ta... ta không biết nữa..." A Mộc nhắm mắt lại, lắc đầu. "Tự nhiên... đầu ta hơi đau... còn nghe thấy... những âm thanh lạ lắm... giống như... có ai đang gọi..."
Lãnh Mặc nghe vậy, ánh mắt lóe lên. A Mộc cũng cảm nhận được sao? Lại còn nghe thấy âm thanh lạ? Chẳng lẽ luồng dao động kia thực sự là một loại tín hiệu có chủ đích? Hay là chỉ có những người có thể chất hoặc huyết mạch đặc biệt mới cảm nhận được?
Sự việc này quá mức kỳ lạ và khó giải thích. Nó không giống bất kỳ hiện tượng nào hắn từng biết ở Huyền Thiên Đại Lục hay thậm chí cả ở Tinh Không. Đây chính là tình tiết kỳ lạ đầu tiên mà hắn gặp phải kể từ khi trọng sinh (ngoài chính sự trọng sinh và huyết mạch của hắn).
Luồng dao động năng lượng và phản ứng của A Mộc chỉ kéo dài trong vài hơi thở rồi nhanh chóng biến mất, như thể chưa từng xuất hiện. A Mộc cũng hết đau đầu, nhưng vẻ mặt vẫn còn chút hoang mang.
Lãnh Mặc nhìn xuống lớp bùn lầy nơi phát ra dao động lúc trước, rồi lại nhìn A Mộc, trong lòng đầy nghi vấn. Nơi này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì? A Mộc có lai lịch gì đặc biệt?
Hắn quyết định tạm thời không tìm hiểu sâu hơn. Nơi này quá nguy hiểm, không thích hợp để dừng lại lâu. Hơn nữa, luồng dao động kia quá yếu ớt và khó nắm bắt, hắn cũng không chắc có thể tìm ra được gì dù có đào bới lớp bùn lầy lên.
"Không sao rồi thì đi tiếp thôi." Lãnh Mặc nói, giọng điệu đã trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày, nhưng trong lòng đã ghi nhớ kỹ vị trí và cảm giác về luồng dao động kỳ lạ kia. Hắn có cảm giác, bí mật này có thể rất quan trọng.
Ba người lại tiếp tục hành trình xuyên qua Vụ Độc Chiểu, nhưng trong lòng mỗi người đều mang theo những tâm sự và nghi vấn riêng.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Ủng hộ admin ít tiền uống cà phê đi :3
Ủng hộ