Chương 308 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Nửa canh giờ sau, ba người cuối cùng cũng thành công đi hết khu Vụ Độc Chiểu nguy hiểm. Khi bước ra khỏi lớp sương mù màu xanh lục, hít thở không khí trong lành hơn bên ngoài, Thạch Sơn và A Mộc đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân.

"May quá, cuối cùng cũng qua được rồi!" Thạch Sơn lau mồ hôi trên trán. "Lần này nếu không có Mặc tiền bối, huynh muội tiểu đệ chắc chắn không thể nào đi qua được nơi này."

A Mộc cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Lãnh Mặc không còn nhiều sợ hãi như trước, thay vào đó là sự biết ơn và cả một chút tò mò về sự dao động kỳ lạ lúc trước.

Lãnh Mặc không đáp lại lời cảm ơn của họ. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh, xác định lại phương hướng. Rời khỏi Vụ Độc Chiểu, địa hình phía trước trở nên thoáng đãng hơn một chút, là một khu rừng thưa với những cây cổ thụ cao lớn. Theo lời Thạch Sơn, chỉ cần đi qua khu rừng này nữa là sẽ đến được thung lũng nơi bộ tộc Hắc Thạch sinh sống.

Họ nghỉ ngơi một lát để hồi phục chút sức lực, sau đó lại tiếp tục lên đường. Lần này, không khí có phần thoải mái hơn. Thạch Sơn hoạt bát hơn, kể cho Lãnh Mặc nghe về cuộc sống, tập tục của bộ tộc Hắc Thạch và những điều thú vị trong rừng núi Nam Man. A Mộc cũng thỉnh thoảng xen vào vài câu, giọng nói trong trẻo, dễ nghe.

Lãnh Mặc vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng cũng lắng nghe một cách chăm chú. Hắn muốn tìm hiểu thêm về môi trường và con người nơi đây, đồng thời cũng muốn quan sát kỹ hơn A Mộc trong trạng thái tự nhiên, thoải mái hơn.

Hắn để ý thấy, A Mộc tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu biết về các loại cây cỏ, chim thú trong rừng. Nàng có thể dễ dàng nhận ra dấu vết của yêu thú, phân biệt tiếng kêu của các loại chim, thậm chí còn biết cách dùng một số loại lá cây để xua đuổi côn trùng hoặc làm gia vị đơn giản. Sự nhạy cảm với tự nhiên của nàng dường như là bẩm sinh.

Nhưng khi nói chuyện, nàng vẫn có chút rụt rè và thỉnh thoảng lại vô thức tránh né ánh mắt của Lãnh Mặc. Sự sợ hãi ban đầu có lẽ đã giảm bớt, nhưng vẫn còn một khoảng cách vô hình nào đó giữa nàng và hắn.

Lãnh Mặc cũng không cố gắng xóa bỏ khoảng cách đó. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ. Sự giống nhau về ngoại hình giữa A Mộc và muội muội hắn là không thể phủ nhận. Nhưng tính cách, khí chất và những thói quen nhỏ lại có những điểm khác biệt. Điều này khiến hắn càng thêm bối rối. Rốt cuộc, đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên của tạo hóa, hay là có một mối liên hệ nào đó mà hắn chưa biết?

Đăng nhận xét