Chương 317 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Dưới sự trợ giúp của Lãnh Mặc, tốc độ di chuyển của ba người nhanh hơn rất nhiều. Chỉ mất khoảng hơn hai canh giờ, họ đã ra khỏi khu rừng thưa, tiến vào một thung lũng rộng lớn được bao bọc bởi những vách núi đá đen hùng vĩ.

Đây chính là nơi sinh sống của bộ tộc Hắc Thạch.

Hiện ra trước mắt Lãnh Mặc là một ngôi làng khá lớn, được xây dựng dựa lưng vào vách núi. Những ngôi nhà sàn làm bằng gỗ và đá đen nằm san sát nhau, mái lợp bằng lá cây rừng dày dặn. Giữa làng có một khoảng sân rộng dùng làm nơi tụ họp và một vài khu vực rèn vũ khí, chế biến da thú. Xung quanh làng có một hàng rào gỗ đơn sơ và vài tháp canh nhỏ, nhưng khả năng phòng ngự không cao.

Khi ba người tiến vào làng, Lãnh Mặc lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt dò xét và cảnh giác từ những người dân bộ tộc. Họ là những người có vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh, da ngăm đen, mặc trang phục làm từ da thú và vải thô đơn giản, trên người thường mang theo cung tên hoặc dao rừng. Ánh mắt họ nhìn Lãnh Mặc, một người xa lạ với trang phục và khí chất khác biệt, đầy vẻ đề phòng.

Tu vi của người dân bộ tộc Hắc Thạch không cao. Phần lớn chỉ là người phàm hoặc tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp (tầng 1-3), chủ yếu dựa vào sức mạnh thể chất và kinh nghiệm săn bắn để sinh tồn. Chỉ có một vài người trung niên hoặc già cả có tu vi Luyện Khí tầng sáu, tầng bảy, có lẽ là các chiến binh hoặc trưởng lão trong tộc.

"Thạch Sơn! A Mộc! Hai đứa về rồi!" Một vài người quen biết nhận ra hai huynh muội, vui mừng chạy ra đón. Khi thấy Lãnh Mặc đi cùng, họ lại tỏ ra ngạc nhiên và cảnh giác.

"Đây là Mặc tiền bối, là ân nhân đã cứu mạng huynh muội ta trên đường về!" Thạch Sơn vội vàng giải thích với mọi người, đồng thời kể lại sơ qua việc bị tán tu truy sát và được Lãnh Mặc ra tay cứu giúp.

Nghe vậy, thái độ của người dân bộ tộc đối với Lãnh Mặc lập tức thay đổi. Sự cảnh giác giảm đi, thay vào đó là sự kính trọng và biết ơn. Họ dồn dập chắp tay hành lễ cảm tạ Lãnh Mặc.

Lãnh Mặc chỉ khẽ gật đầu đáp lại, không nói gì, lặng lẽ quan sát ngôi làng và con người nơi đây. Hắn cảm nhận được sự chất phác, thật thà nhưng cũng đầy kiên cường của những người dân bộ tộc sống giữa núi rừng hoang dã này.

"Tộc trưởng sao rồi? Cha ta đâu?" Thạch Sơn lo lắng hỏi một vị trung niên có vẻ là chiến binh trong tộc.

Vị chiến binh lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: "Tộc trưởng bệnh tình càng nặng hơn rồi. Thạch Lỗi đại ca (cha của Thạch Sơn, cũng là một chiến binh mạnh trong tộc) đang ở bên cạnh chăm sóc."

Nghe tin dữ, Thạch Sơn và A Mộc càng thêm sốt ruột. "Mặc tiền bối, mời người đi theo ta đến gặp tộc trưởng!" Thạch Sơn quay sang nói với Lãnh Mặc.

Lãnh Mặc gật đầu, đi theo hai huynh muội tiến về phía ngôi nhà sàn lớn nhất nằm ở trung tâm làng, nơi ở của tộc trưởng bộ tộc Hắc Thạch. Hắn biết, việc chữa bệnh cho tộc trưởng chính là bước đầu tiên để hắn có thể ở lại đây một cách danh chính ngôn thuận và bắt đầu tìm hiểu những bí mật mà hắn quan tâm.

Đăng nhận xét