Trong khi Lãnh Mặc đang vật lộn với cấm chế Vu Cổ ở Nam Man Hoang Vực, thì tại Lam gia Dược Phường gần Vân Tiêu Các, một chiếc xe ngựa của thương đội cũng vừa dừng lại trước cổng.
Một người quản lý thương đội ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe, theo sau là một bà lão trông còn khá yếu và một thiếu nữ khoảng mười hai, mười ba tuổi với vẻ mặt rụt rè, tò mò nhìn xung quanh. Đó chính là bà lão bán bánh và Tiểu Hà.
Người quản lý thương đội tiến vào Dược Phường, hỏi tìm Lam Nhược Y tiểu thư. Các tiểu nhị trong Dược Phường thấy người này có vẻ quen mặt (do thương đội thường xuyên đến giao dịch), liền nhanh chóng vào báo tin.
Một lúc sau, Lam Nhược Y trong bộ váy màu lam nhạt bước ra, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngạc nhiên. "Lý quản sự, tìm Nhược Y có việc gì sao?"
Lý quản sự mỉm cười chắp tay: "Lam tiểu thư, tại hạ được một vị khách quý nhờ chuyển lời và gửi người đến cho tiểu thư." Hắn kể lại sơ qua việc được một vị "Mặc Khách" thần bí nhờ hộ tống hai bà cháu này đến đây, đồng thời đưa phong thư và miếng ngọc bội tín vật cho Lam Nhược Y.
Lam Nhược Y nhận lấy phong thư và ngọc bội, trong lòng đầy nghi hoặc. "Mặc Khách"? Nàng không nhớ mình quen ai có tên như vậy. Nàng mở phong thư ra đọc. Nội dung thư khá ngắn gọn, nói rằng người viết tình cờ gặp nàng ở Thanh Thạch Trấn, biết nàng tốt bụng nên gửi gắm cô bé mồ côi Tiểu Hà đến làm tạp dịch, mong nàng chiếu cố.
Lam Nhược Y đọc xong thư, lại nhìn miếng ngọc bội màu trắng bình thường trong tay. Nàng lật mặt sau, quả nhiên thấy một chữ "Mặc" được khắc cực nhỏ và tinh xảo. Nét khắc này... sao trông có chút quen mắt?
Nàng chợt nhớ lại hình ảnh Lãnh Mặc dùng kiếm gỗ vẽ lên mặt đất ở Thanh Thạch Trấn... Nét chữ này có phần tương đồng!
"Lẽ nào... là huynh ấy?" Lam Nhược Y tim đập nhanh hơn một nhịp. Người Mặc Khách này chính là Lãnh Mặc? Tại sao huynh ấy lại gửi người đến cho nàng? Huynh ấy vẫn còn sống? Đang ở đâu? Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu nàng.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía hai bà cháu đang đứng rụt rè ở cửa. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Tiểu Hà. Cô bé này trông khá đáng thương, nhưng đôi mắt to tròn lại rất trong sáng.
"Hai vị vào nhà ngồi đi đã." Lam Nhược Y mỉm cười dịu dàng, mời họ vào trong. Nàng cần phải hỏi rõ ràng hơn về vị Mặc Khách kia.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Ủng hộ admin ít tiền uống cà phê đi :3
Ủng hộ