Chương 336 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Lãnh Mặc mở cửa nhà sàn bước ra. Ánh nắng ban mai chiếu rọi, không khí trong lành của núi rừng tràn vào khiến tinh thần hắn sảng khoái. Hắn thấy Thạch Sơn và A Mộc đang đứng chờ ở sân trước, trên tay mang theo một ít thức ăn sáng đơn giản.

Thấy Lãnh Mặc xuất quan, hai huynh muội vui mừng chạy lại. "Mặc đại ca! Huynh... huynh tu luyện xong rồi ạ?" Thạch Sơn hỏi.

A Mộc thì tò mò nhìn Lãnh Mặc, nàng cảm thấy Mặc đại ca dường như có gì đó khác lạ so với trước khi bế quan. Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó, nhưng khí chất lại càng thêm sâu lắng, khó lường, và dường như còn đẹp hơn một chút? (Do thân thể được tẩy kinh phạt tủy).

Lãnh Mặc khẽ gật đầu. "Ừm. Cảm ơn các ngươi đã mang đồ ăn đến." Hắn nhận lấy phần thức ăn, thái độ đã tự nhiên hơn trước một chút.

"Mặc đại ca, tộc trưởng đã khỏe hơn nhiều rồi ạ. Lão muốn mời huynh đến nói chuyện." A Mộc lên tiếng, giọng nói trong trẻo.

Lãnh Mặc suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Hắn cũng muốn gặp lão tộc trưởng để hỏi thêm về Thạch Lâm Cấm Địa và những bí mật của Nam Man Hoang Vực.

Sau bữa ăn sáng đơn giản, Lãnh Mặc cùng A Mộc đến nhà tộc trưởng (Thạch Sơn có việc bận đi săn cùng đội chiến binh). Lão tộc trưởng đã có thể đi lại nhẹ nhàng, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn hơn nhiều. Thấy Lãnh Mặc đến, lão vô cùng vui mừng và cảm kích, lại một lần nữa nói lời cảm tạ.

Lãnh Mặc khách sáo vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề, hỏi lão về Thạch Lâm Cấm Địa và những ký tự, hoa văn cổ xưa ở đó.

Lão tộc trưởng thở dài: "Thạch Lâm Cấm Địa là nơi tổ tiên chúng tôi căn dặn con cháu tuyệt đối không được vào sâu. Nơi đó ẩn chứa những bí mật và nguy hiểm từ thời Vu Cổ xa xưa. Về những ký tự, hoa văn đó, chúng tôi cũng không hiểu ý nghĩa. Chỉ biết rằng chúng rất cổ xưa và mang theo một loại sức mạnh kỳ lạ."

Lão lại nhìn A Mộc đang đứng cạnh, ánh mắt có chút phức tạp. "Nhưng mà... A Mộc nhà chúng tôi từ nhỏ đã có chút khác lạ. Nó không có linh căn tu tiên, nhưng lại rất nhạy cảm với các loại cây cỏ, linh vật trong rừng, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được những điều mà người thường không thấy được. Có lần nó đi lạc vào gần Thạch Lâm Cấm Địa, sau khi về cứ nói nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ giống như hoa văn trên các cột đá ở đó..."

Lãnh Mặc nghe vậy, ánh mắt lại chuyển sang A Mộc. Lời của lão tộc trưởng càng chứng thực thêm sự đặc biệt của cô bé này. Lẽ nào nàng thực sự có một loại thiên phú hoặc huyết mạch tiềm ẩn nào đó liên quan đến bộ tộc Vu Cổ hoặc những bí mật của nơi này?

"A Mộc," Lãnh Mặc quay sang hỏi cô bé, "Ngươi có nhớ rõ những hoa văn ngươi đã thấy không? Có thể vẽ lại cho ta xem được không?" Hắn muốn đối chiếu với những hoa văn trên mảnh vỡ màu đen.

A Mộc nghe Lãnh Mặc hỏi, khuôn mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng nhưng cũng có chút tò mò. Nàng gật đầu, tìm một que củi nhỏ, bắt đầu vẽ lên nền đất trong nhà sàn.

Nàng vẽ rất chậm, vừa vẽ vừa nhíu mày suy nghĩ, dường như đang cố gắng nhớ lại những hình ảnh trong tiềm thức. Những đường nét nàng vẽ ra khá nguệch ngoạc, nhưng lại ẩn chứa một loại韵味 (vận vị - ý vị, phong vị) cổ xưa và huyền ảo.

Lãnh Mặc chăm chú quan sát. Tim hắn lại đập nhanh hơn! Những hoa văn A Mộc vẽ ra, tuy không hoàn toàn giống, nhưng có rất nhiều nét tương đồng với hoa văn trên mảnh vỡ màu đen và cả những gì hắn thấy ở Thạch Lâm Cấm Địa! Đặc biệt là một vài hoa văn xoắn ốc và hình tia sét phức tạp!

Mối liên hệ đã rõ ràng hơn bao giờ hết! A Mộc chắc chắn có liên quan đến bí mật của Thạch Lâm Cấm Địa và cả mảnh vỡ kia!

"A Mộc," Lãnh Mặc cố gắng giữ giọng bình tĩnh, "Ngươi có muốn cùng ta đến Thạch Lâm Cấm Địa một lần nữa không? Có lẽ ngươi có thể giúp ta tìm ra điều gì đó ở nơi đó."

Hắn đưa ra lời đề nghị này, vừa là để tiếp tục điều tra bí mật, vừa là một phép thử đối với A Mộc và cả lão tộc trưởng.

Đăng nhận xét