Chương 346 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Khi A Mộc tỉnh lại, trời đã gần tối. Nàng thấy mình đang dựa vào gốc cây, Lãnh Mặc ngồi bên cạnh đang nhắm mắt điều tức. Nàng nhớ lại những chuyện xảy ra ở tế đàn, khuôn mặt không khỏi đỏ lên vì xấu hổ và cũng có chút sợ hãi.

"Mặc... Mặc đại ca... ta..." Nàng lắp bắp, không biết nên nói gì.

Lãnh Mặc mở mắt ra, nhìn nàng. "Cảm thấy trong người thế nào?"

"Ta... ta không sao ạ. Chỉ hơi mệt thôi." A Mộc đáp. Nàng cảm thấy cơ thể không có gì khác lạ, nhưng trong đầu lại mơ hồ có thêm những hình ảnh, những âm thanh khó hiểu mà nàng không thể diễn tả được.

Lãnh Mặc gật đầu. "Vậy thì tốt. Chúng ta về bộ tộc thôi."

Hắn đứng dậy, không hỏi thêm gì về chuyện ở tế đàn. Hắn biết A Mộc bây giờ cũng không thể giải thích được. Ép hỏi chỉ khiến nàng thêm hoang mang.

Hai người lại tiếp tục lên đường. Lần này, không khí giữa hai người có chút khác lạ. A Mộc không còn quá rụt rè nữa, nhưng lại có thêm sự kính sợ và cả một chút tò mò về những gì đã xảy ra. Lãnh Mặc thì vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn A Mộc với ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.

Khi họ về đến bộ tộc Hắc Thạch, trời đã tối hẳn. Thạch Lỗi và mọi người thấy họ bình an trở về thì vô cùng vui mừng. Lão tộc trưởng cũng đã khỏe hơn nhiều, đi ra tận cổng làng đón họ.

Lãnh Mặc chỉ nói ngắn gọn rằng họ vào sâu trong Cấm Địa gặp chút nguy hiểm nhưng đã an toàn trở ra, không kể chi tiết về tế đàn và dị tượng. Hắn cũng dặn dò lão tộc trưởng và Thạch Lỗi: "A Mộc có lẽ đã vô tình kích hoạt một loại di chứng hoặc cảm ứng nào đó từ Cấm Địa, sau này có thể sẽ có những biểu hiện khác thường. Các người không cần quá lo lắng, cũng đừng hỏi nhiều, cứ để thuận theo tự nhiên. Quan trọng là phải giữ bí mật chuyện này, tuyệt đối không để người ngoài biết."

Hắn cũng đặc biệt dặn họ phải bảo quản thật kỹ quả trứng Phượng Hoàng, không được để lộ ra ngoài, cũng không nên để A Mộc tiếp xúc quá gần thường xuyên nữa, đề phòng xảy ra biến cố khó lường.

Lão tộc trưởng và Thạch Lỗi tuy không hiểu rõ nhưng thấy Lãnh Mặc nói nghiêm trọng như vậy, lại tin tưởng vào thực lực và sự hiểu biết của hắn, nên đều trịnh trọng gật đầu đồng ý, hứa sẽ tuyệt đối giữ bí mật và làm theo lời hắn dặn.

Lãnh Mặc cảm thấy tạm thời an bài như vậy là ổn thỏa. Hắn quay về nhà sàn của mình, tiếp tục bế quan tu luyện. Hắn cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực hơn nữa để đối phó với những nguy hiểm tiềm ẩn đang đến gần.

Đăng nhận xét