Đối mặt với khí tức Trúc Cơ tầng bốn mạnh mẽ và ánh mắt giết người của Lãnh Mặc, cả năm tên thanh niên bộ tộc sợ đến mức chân tay mềm nhũn, vũ khí trên tay rơi loảng xoảng xuống sàn. Ý định phục kích, bắt giữ ban đầu đã tan thành mây khói, trong đầu chúng giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
"Tiền... tiền bối tha mạng! Bọn... bọn ta sai rồi!" Tên mặt sẹo lắp bắp quỳ xuống, dập đầu lia lịa. Bốn tên còn lại cũng vội vàng làm theo.
Lãnh Mặc chậm rãi đứng dậy, khí tức mạnh mẽ vẫn bao trùm lấy chúng, khiến chúng không dám cử động. Hắn lạnh lùng nhìn năm kẻ đang run rẩy dưới chân mình, ánh mắt không chút thương hại.
"Tại sao lại muốn hại ta?" Hắn hỏi, giọng nói không lớn nhưng lại lạnh lẽo như dao cắt.
"Bọn... bọn ta... chỉ là... nhất thời hồ đồ... nghe lời xúi giục..." Tên mặt sẹo cố gắng tìm cớ bao biện, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Lãnh Mặc, hắn không dám nói dối. "Bọn ta... ghen tị... thấy tiền bối được trọng vọng... lại... lại muốn xem thử thực lực của tiền bối..."
"Ồ? Muốn thử thực lực của ta?" Lãnh Mặc cười khẩy, nụ cười khiến năm tên kia càng thêm run sợ. "Vậy kết quả thế nào? Các ngươi thấy đủ chưa?"
"Dạ... dạ đủ rồi ạ! Bọn ta biết sai rồi! Xin tiền bối tha mạng!" Chúng lại dập đầu cầu xin.
Lãnh Mặc nhìn chúng một lúc, trong mắt lóe lên sát ý. Đối với những kẻ dám có ý đồ xấu với mình, hắn thường không bao giờ nương tay. Nhưng giết năm tên này ở đây, trong bộ tộc Hắc Thạch, có thể sẽ gây ra phiền phức không cần thiết, ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Hơn nữa, chúng cũng chỉ là những kẻ Luyện Khí Kỳ nhỏ bé, giết chúng cũng chẳng vẻ vang gì.
Hắn cần phải răn đe, phải khiến chúng và cả những kẻ khác trong bộ tộc không bao giờ dám có ý đồ tương tự nữa.
"Tha mạng?" Lãnh Mặc nói. "Cũng được. Nhưng chết tội có thể miễn, sống tội khó tha."
Hắn đột nhiên ra tay! Năm luồng Chân Nguyên cực nhỏ nhưng lại vô cùng sắc bén bắn ra, đánh trúng vào đan điền của năm tên thanh niên!
"A!!!"
Cả năm tên đồng loạt kêu lên thảm thiết, ôm bụng lăn lộn trên sàn nhà, khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn. Chúng cảm nhận được tu vi Luyện Khí Kỳ mà chúng khổ công tu luyện bao năm đã hoàn toàn biến mất! Đan điền của chúng đã bị phế bỏ!
Từ nay về sau, chúng chỉ có thể làm người phàm, không bao giờ có thể tu luyện được nữa! Đây là sự trừng phạt còn đau đớn hơn cả cái chết đối với một người tu luyện!
"Đây là cái giá cho sự ngu xuẩn của các ngươi." Lãnh Mặc lạnh lùng nói. "Cút đi! Và nhớ kỹ, nếu còn dám có bất kỳ ý đồ xấu nào khác, lần sau sẽ không chỉ đơn giản là phế bỏ tu vi đâu."
Năm tên thanh niên vừa đau đớn vừa sợ hãi tột độ, không dám nói một lời nào nữa, lồm cồm bò dậy, dìu nhau chạy trối chết ra khỏi nhà sàn, không dám ngoảnh đầu lại.
Lãnh Mặc nhìn theo bóng chúng rời đi, ánh mắt vẫn lạnh như băng. Hắn biết hành động này đủ để răn đe phần lớn những kẻ có ý đồ xấu trong bộ tộc. Hắn cũng không lo Thạch Lỗi hay lão tộc trưởng sẽ trách tội hắn. Hắn là Trúc Cơ Kỳ cường giả, lại là ân nhân của bộ tộc, việc xử lý vài tên Luyện Khí Kỳ dám mạo phạm là chuyện hoàn toàn bình thường trong giới tu chân.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới