Chương 361 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Sáng hôm sau, sau một đêm suy nghĩ kỹ lưỡng, Lãnh Mặc tìm gặp lão tộc trưởng và Thạch Lỗi. Hắn nói thẳng về quyết định của mình: hắn sẽ rời khỏi bộ tộc Hắc Thạch và sẽ mang theo cả A Mộc.

"Mang A Mộc đi?" Lão tộc trưởng và Thạch Lỗi đều sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng.

"Mặc tiền bối, A Mộc còn nhỏ, lại không có tu vi, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm!" Thạch Lỗi vội nói. "Xin người hãy nghĩ lại! Bộ tộc chúng tôi dù nghèo khó nhưng vẫn có thể che chở cho nó!"

Lão tộc trưởng cũng nói thêm: "Đúng vậy, Mặc tiểu huynh đệ. A Mộc là đứa cháu gái duy nhất còn lại của Thạch Lỗi, cũng là niềm hy vọng của cả bộ tộc sau những chuyện đã xảy ra. Để nó rời đi..." Lão không nói hết câu, nhưng sự không muốn và lo lắng đã hiện rõ trên mặt.

Lãnh Mặc nhìn phản ứng của họ, trong lòng hiểu rõ sự lo lắng đó. Nhưng hắn đã quyết.

"Chính vì nó đặc biệt và bên ngoài nguy hiểm nên mới không thể ở lại đây." Lãnh Mặc nói, giọng trầm xuống. "Các người có lẽ cũng nhận ra, những kẻ tấn công lần trước không chỉ nhắm vào Xích Huyết Linh Chi. Mục tiêu thực sự của chúng có thể là A Mộc, hoặc là vật trong giỏ tre kia."

Hắn không nói rõ về quả trứng Phượng Hoàng, chỉ ám chỉ một cách mơ hồ. "Những kẻ đó một khi đã ra tay sẽ không dễ dàng từ bỏ. Bọn chúng sẽ còn quay lại. Với thực lực hiện tại của bộ tộc Hắc Thạch, các người có chắc chắn bảo vệ được A Mộc không? Hay là sẽ vì bảo vệ nó mà khiến cả bộ tộc lâm vào nguy hiểm?"

Lời nói của Lãnh Mặc như những nhát búa đánh thẳng vào tâm lý của lão tộc trưởng và Thạch Lỗi. Họ im lặng, không thể phản bác. Họ biết Lãnh Mặc nói đúng. Thực lực của bộ tộc quá yếu ớt so với những kẻ thù tiềm ẩn kia. Giữ A Mộc ở lại, có thể sẽ mang đến tai họa diệt tộc.

"Ta mang A Mộc đi, không phải là muốn chiếm đoạt gì." Lãnh Mặc nói tiếp, giọng điệu chân thành hơn một chút (dù vẫn lạnh). "Ta nhìn thấy một vài điều đặc biệt ở con bé, có lẽ liên quan đến lai lịch của nó. Ta muốn tìm hiểu rõ hơn, cũng là để bảo vệ nó khỏi những nguy hiểm mà các người không thể đối phó được. Ta sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho nó."

Hắn không hứa hẹn gì nhiều, chỉ nói những gì hắn có thể làm.

Lão tộc trưởng và Thạch Lỗi nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ giằng co và đau khổ. Họ yêu thương A Mộc, không muốn xa rời nàng. Nhưng họ cũng biết Lãnh Mặc nói có lý. Để A Mộc đi cùng một cường giả như Lãnh Mặc có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho tương lai của nàng và cả bộ tộc.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng thật lâu, lão tộc trưởng khó khăn gật đầu. "Nếu Mặc tiểu huynh đệ đã nói vậy... chúng tôi... chúng tôi tin tưởng người. Xin hãy... chiếu cố tốt cho A Mộc." Giọng lão nghẹn ngào.

Thạch Lỗi cũng bước tới, đặt tay lên vai Lãnh Mặc (một hành động thể hiện sự tin tưởng và giao phó lớn lao của người bộ tộc), ánh mắt cương nghị nhưng ngấn lệ. "Mặc tiền bối, xin hãy bảo vệ A Mộc!"

Lãnh Mặc khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Một lời hứa thầm lặng đã được xác lập. Hắn biết mình đã gánh thêm một trách nhiệm nặng nề.

Đăng nhận xét