Chương 1 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Tinh không vô ngần, nơi ánh sao chỉ là những mảnh vụn lạnh lẽo trên tấm màn đen kịt vô tận. Trong một vùng tinh vực hỗn loạn, năng lượng vũ trụ va chạm, xé rách không gian thành những vết nứt ghê rợn, một bóng người gần như nát vụn lơ lửng giữa hư vô.

Lân phiến đen tuyền, biểu tượng sức mạnh phòng ngự kinh người của Kình Thiên Tinh Chủ, giờ đây vỡ nát từng mảng. Máu tươi màu đỏ ánh lên tử kim, tinh hoa của một cường giả đỉnh phong đã từng khuấy đảo cả một vùng tinh vực, không ngừng tuôn chảy, nhuộm đỏ cả không gian xung quanh bằng một màu bi thương mà chói mắt. Lãnh Mặc, hay đúng hơn là linh hồn từng trú ngụ trong thân xác cường hãn đó, cảm nhận sự sống đang rời bỏ mình từng chút một, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Đôi mắt hắn, vốn luôn sắc bén như chim ưng săn mồi, giờ đây chỉ còn lại sự không cam lòng đến cùng cực, phẫn nộ đến điên cuồng và một nỗi đau đớn khôn nguôi khi nhìn về phía những bóng hình quen thuộc đang đứng đối diện.

Kẻ dẫn đầu, Phong Vô Ngân, nam tử tuấn mỹ với mái tóc bạc phiêu đãng trong hư không, kẻ mà hắn từng coi là huynh đệ sinh tử, cùng nhau vượt qua bao hiểm nguy, chia sẻ từng bí mật. Giờ đây, trên khuôn mặt tuấn tú đó chỉ còn lại nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn đến ghê tởm. Thanh trường kiếm óng ánh sắc xanh trong tay hắn vẫn còn nhỏ giọt máu của Lãnh Mặc – minh chứng cho sự phản bội trắng trợn nhất.

Bên cạnh Phong Vô Ngân, không chỉ có đám cường giả Tinh Không với ánh mắt tham lam và sát ý đang nhắm vào di sản và bí mật của hắn, mà còn có một bóng hình yểu điệu quen thuộc đến mức khiến trái tim hắn co thắt lại vì đau đớn – Lam Vũ Tinh Quân. Nàng đứng đó, lặng lẽ trong bộ váy dài màu lam nhạt, vẻ đẹp thanh khiết như đóa sen băng giữa tinh không. Nhưng ánh mắt từng chứa đựng tình ý sâu đậm, từng khiến hắn rung động, giờ đây lại lạnh lùng như băng giá ngàn năm, tựa như một nhát dao vô hình, sắc bén và tàn nhẫn, đâm thẳng vào trái tim vốn đã nát tan của hắn.

"Tại sao...?" Giọng Lãnh Mặc khàn đặc, yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy giữa tiếng gào thét của năng lượng hỗn loạn, nhưng lại chứa đựng nỗi tuyệt vọng cùng cực. Hắn không chỉ hỏi Phong Vô Ngân, kẻ huynh đệ phản bội. Hắn còn hỏi cả nàng, Lam Vũ, người hắn từng yêu thương, từng nguyện che chở. Hắn hỏi tất cả những kẻ đã từng kề vai sát cánh, từng cùng hắn uống rượu cười nói, giờ đây lại đang đứng nhìn hắn chết với ánh mắt thờ ơ hoặc hả hê.

"Tại sao ư? Lãnh Mặc, ngươi quá ngạo nghễ, quá chói mắt!" Phong Vô Ngân cười nhạt, giọng điệu the thé đầy ghen ghét và đố kỵ. "Thiên phú của ngươi, khí vận của ngươi, mọi thứ ngươi có được đều khiến người khác phải phát điên! Tinh Không Thần Tàng sắp mở ra, chỉ có kẻ mạnh nhất mới xứng đáng kế thừa lực lượng nguyên thủy bên trong! Người đó phải là ta, Phong Vô Ngân, không phải ngươi!" Hắn liếc nhìn Lam Vũ Tinh Quân đang đứng lặng im bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý chiếm đoạt. "Tình huynh đệ? Tình yêu? Nực cười! Trong vũ trụ tàn khốc này, chỉ có sức mạnh và lợi ích là vĩnh hằng!"

Lam Vũ Tinh Quân vẫn im lặng, đôi mắt đẹp khẽ cụp xuống, tránh né ánh nhìn tuyệt vọng của Lãnh Mặc. Sự im lặng đó, sự né tránh đó, còn đau đớn hơn ngàn vạn lời chối bỏ hay biện minh. Nàng đã chọn con đường của mình, chọn lợi ích, chọn kẻ mạnh hơn, phản bội lại tất cả những gì họ đã từng có.

"Ha... Haha... Hahaha!" Lãnh Mặc đột nhiên ngửa cổ cười điên dại, tiếng cười bi thương mà phẫn uất vang vọng giữa tinh không tĩnh mịch. Máu từ khóe miệng hắn trào ra cùng tiếng cười. "Hay! Hay cho câu sức mạnh và lợi ích là vĩnh hằng! Phong Vô Ngân! Lam Vũ! Các ngươi... tất cả các ngươi!" Hắn cố gắng dùng chút linh hồn lực cuối cùng để khắc sâu từng khuôn mặt, từng ánh mắt phản bội vào tận cùng linh hồn sắp tan vỡ của mình. Hắn muốn tự bạo, muốn kéo tất cả những kẻ bội bạc này cùng xuống địa ngục, cùng chôn vùi trong sự hủy diệt. Nhưng vết thương quá nặng, độc tố ẩn chứa trong kiếm của Phong Vô Ngân đã sớm ăn mòn cả linh hồn và chút pháp lực cuối cùng của hắn. Hắn thậm chí không còn sức để tự kết liễu một cách oanh liệt.

"Vĩnh biệt, Kình Thiên Tinh Chủ." Phong Vô Ngân lạnh lùng vung kiếm lần cuối. Lam Vũ Tinh Quân khẽ quay mặt đi, bờ vai mảnh mai khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn không hề có hành động gì khác.

Một luồng thanh quang sắc bén xuyên qua mi tâm Lãnh Mặc, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng.

Ý thức hắn chìm vào bóng tối vô tận, lạnh lẽo và cô tịch. Hận thù ngập trời, nỗi đau bị phản bội bởi huynh đệ thân thiết nhất, bằng hữu từng kề vai, người yêu từng thề non hẹn biển... tất cả hòa quyện lại thành một oán niệm kinh thiên động địa, như muốn xé toạc cả vũ trụ. Hắn hận sự ngu ngốc của bản thân đã từng tin vào thứ tình cảm giả dối, hận cái gọi là đạo đức tốt đẹp do kẻ mạnh vẽ ra để che đậy lòng tham và sự tàn nhẫn.

Nếu... nếu có thể làm lại...

Ta sẽ không bao giờ tin bất kỳ ai nữa! Tình cảm chỉ là thứ yếu đuối! Đạo của ta, do ta định đoạt! Chính tà thiện ác, cũng do ta phân xử! Ta sẽ nghiền nát tất cả những kẻ ngáng đường... Ta sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của vũ trụ...

Giữa cơn oán hận cùng cực đang muốn thiêu đốt linh hồn, một hình ảnh mơ hồ, xa xăm nhưng lại vô cùng ấm áp đột nhiên hiện lên trong tâm trí hắn – một bé gái với đôi mắt trong veo như nước hồ thu, luôn níu lấy tay áo hắn, gọi hắn hai tiếng "ca ca"...

Muội muội... Ta... vẫn chưa tìm được muội...

Một nỗi tiếc nuối khôn nguôi, nỗi day dứt duy nhất còn sót lại trong trái tim đã hóa thành băng đá của hắn. Đó là người thân duy nhất hắn còn nhớ được từ quá khứ xa xôi trước khi bước chân vào con đường tu luyện đầy máu tanh này. Hắn đã tìm kiếm nàng suốt bao năm tháng ở Tinh Không, nhưng đến tận lúc chết vẫn chưa có được chút manh mối nào.

Nỗi tiếc nuối cuối cùng này hòa vào oán niệm ngập trời, khiến linh hồn tưởng chừng sắp tan vỡ thành hư vô của Lãnh Mặc run lên một cách kỳ lạ.

Rồi, một lực hút bí ẩn, không rõ từ đâu xuất hiện, không giống bất kỳ quy luật nào hắn từng biết, không phải là sự đảo ngược thời gian có chủ đích, mà giống như một sự bất thường của chính vũ trụ, một vết nứt vô tình trong quy luật sinh tử luân hồi, đã níu giữ lấy những mảnh vỡ linh hồn cuối cùng mang theo oán niệm và tiếc nuối không cam lòng đó, kéo chúng vào một vòng xoáy hỗn loạn, mờ mịt, xuyên qua không gian và thời gian...

...

Đau! Đói! Lạnh!

Những cảm giác cơ bản nhất của sinh mệnh phàm tục đánh thức ý thức Lãnh Mặc từ trong hỗn mang vô tận. Hắn chậm rãi ngưng tụ lại những mảnh vỡ tinh thần, nhưng thứ chào đón hắn chỉ là cảm giác yếu đuối cùng cực và đau đớn tột cùng từ thể xác lẫn linh hồn.

Hắn khó nhọc mở đôi mắt nặng trĩu. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua mái tranh thủng vài lỗ nhỏ chiếu vào căn phòng đất ẩm mốc, cũ kỹ và rách nát. Một chiếc giường gỗ ọp ẹp sắp gãy, một cái bàn mục nát lung lay. Không khí loãng và tràn ngập tạp chất, linh khí? Thứ xa xỉ đó ở đây gần như không tồn tại.

Cơ thể này... gầy trơ xương, da bọc lấy khung xương yếu ớt, suy nhược đến cùng cực. Bụng đói cồn cào, cổ họng khô khốc. Một luồng ký ức xa lạ mà lại có chút quen thuộc đột ngột tràn về, dung hợp với những mảnh ký ức của chính hắn. Hoang Thạch Thôn, một ngôi làng nghèo đói ở biên giới Triệu quốc, Huyền Thiên Đại Lục... Thiếu niên cùng tên Lãnh Mặc, một cô nhi vừa chết đói trên chiếc giường này...

Ta... đây là... trọng sinh?

Không có một cỗ cuồng hỉ nào dâng lên. Không có niềm vui được làm lại cuộc đời. Chỉ có sự lạnh lẽo đến tận xương tủy sau cơn chấn động ban đầu. Trọng sinh? Tại sao lại là ta? Là ý trời trêu ngươi, muốn hắn nếm trải lại sự yếu đuối và bất lực từ điểm khởi đầu? Hay là một cơ hội để oán niệm khắc cốt ghi tâm của hắn được thỏa mãn? Hắn không biết, và vào lúc này, hắn cũng không thực sự quan tâm đến nguyên nhân sâu xa.

Sống lại thì sao chứ? Vẫn chỉ là một thiếu niên phàm tục yếu đuối sắp chết trong một thế giới xa lạ, thấp kém hơn cả những tiểu thế giới hắn từng ghé qua ở Tinh Không. Nhưng lần này, Lãnh Mặc đã hoàn toàn khác. Trái tim hắn đã chết theo sự phản bội ở tinh không. Tình yêu, tình huynh đệ, tình bằng hữu... tất cả đã hóa thành tro bụi. Thứ duy nhất còn lại trong hắn là oán niệm ngập trời đối với những kẻ đã hại chết hắn và một mục tiêu mơ hồ nhưng lại là chấp niệm sâu sắc nhất – tìm lại người thân duy nhất còn sót lại trong ký ức, người muội muội thất lạc mà hắn nợ một lời hứa từ kiếp trước.

"Phong Vô Ngân, Lam Vũ, đám sâu bọ phản bội các ngươi... Hãy chờ đấy!" Hắn nghiến chặt hai hàm răng yếu ớt, giọng nói khàn đặc nhưng đầy căm hận vang lên trong căn phòng trống rỗng. "Kiếp trước ta ngu muội tin vào tình cảm, bị đạo đức giả tạo trói buộc. Kiếp này, Lãnh Mặc ta sẽ chỉ tin vào sức mạnh của chính mình! Đạo đức? Chính tà? Đều là chó má do kẻ mạnh đặt ra để nô dịch kẻ yếu! Chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới là chân lý vĩnh hằng!"

Hắn cố gắng nắm chặt bàn tay gầy trơ xương của mình lại, móng tay dài và sắc nhọn (do lâu ngày không cắt) bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Cảm giác đau đớn chân thật nhắc nhở hắn rằng đây không phải là ảo mộng trước khi chết. Hắn đã thực sự quay lại, mang theo toàn bộ ký ức, kinh nghiệm và sự tàn khốc của một cường giả Tinh Không đã từng đứng trên đỉnh cao danh vọng rồi lại bị đạp xuống vực thẳm của sự phản bội.

"Huyền Thiên Đại Lục..." Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm như vực tối, không còn chút tình cảm dư thừa nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, tàn nhẫn, tính toán và một ý chí kiên định đến đáng sợ. "Nơi bắt đầu của sự yếu đuối này, cũng sẽ là nơi chôn xương của vô số kẻ địch trên con đường cường giả của ta! Con đường của ta, sẽ do ta tự tay dùng máu và xương của kẻ địch để mở ra!"

Hắn cần phải sống sót. Hắn cần phải mạnh mẽ hơn. Hắn cần phải tìm lại muội muội. Và hắn cần phải trả thù!

Đăng nhận xét