Cảm giác đói khát và suy yếu mãnh liệt kéo Lãnh Mặc trở về thực tại phũ phàng. Hắn không còn là Kình Thiên Tinh Chủ sở hữu thân thể mạnh mẽ gần như bất diệt, mà chỉ là một thiếu niên phàm tục sắp chết đói trong một căn nhà rách nát.
Hắn cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể yếu ớt lập tức lảo đảo, đầu óc quay cuồng vì thiếu máu và suy dinh dưỡng kéo dài. Hắn vịn vào thành giường ọp ẹp, chậm rãi điều hòa hơi thở, cố gắng thích ứng với trạng thái tệ hại chưa từng có này.
Hắn quan sát kỹ hơn thân thể hiện tại. Gầy gò, da vàng như nghệ, bọc lấy bộ xương khô khốc. Quần áo trên người là vài mảnh vải bố rách rưới, loang lổ vết bẩn và có mùi hôi khó chịu. Trên làn da mỏng manh có vài vết lở loét nhỏ do côn trùng cắn hoặc nằm liệt giường quá lâu, vài chỗ đã bắt đầu nhiễm trùng, sưng tấy.
"Thật thảm hại đến cực điểm!" Lãnh Mặc tự giễu trong lòng, nhưng ánh mắt lại không hề có chút chán ghét hay thương hại nào đối với thân thể này. Đối với hắn, đây chỉ là một công cụ, một vật chứa tạm thời cho linh hồn và ý chí của hắn. Dù có tệ hại đến đâu, nó vẫn là điểm tựa duy nhất để hắn bắt đầu lại từ đầu.
Điều khiến hắn cảm thấy may mắn duy nhất là linh hồn của hắn, dù đã bị tổn thương nặng nề sau trận chiến cuối cùng và quá trình trọng sinh bí ẩn, vẫn giữ lại được một phần bản chất cường đại của Kình Thiên Tinh Chủ. Linh hồn lực tuy yếu ớt như ngọn đèn trước gió, nhưng độ cứng cỏi và khả năng nhận thức vẫn vượt xa người thường, thậm chí vượt xa cả những tu sĩ cấp thấp ở thế giới này. Đây chính là vốn liếng lớn nhất của hắn.
Hắn đảo mắt nhìn quanh căn phòng lần nữa, tìm kiếm thứ gì đó có thể lấp đầy cái bụng đang sôi réo. Trên chiếc bàn mục nát, cái bát sứt mẻ chứa nước cơm chua loét và nửa củ khoai lang khô quắt cứng như đá hiện ra trong ký ức của nguyên chủ. Lãnh Mặc nhíu mày, gạt bỏ ngay ý định sử dụng chúng. Thứ đó ăn vào chỉ tổ rước thêm bệnh tật.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là nước sạch và một chút thức ăn có thể tiêu hóa được. Hắn nhớ lại trong ký ức mơ hồ của thiếu niên kia, ngoài sân có một cái giếng cũ.
Dồn chút sức lực cuối cùng, Lãnh Mặc vịn tường, run rẩy bước ra khoảng sân nhỏ đầy cỏ dại. Ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu rọi, không đủ xua tan cái lạnh lẽo của cơn đói. Hắn đi đến bên cái giếng đá cũ kỹ, dùng hết sức bình sinh kéo lên một thùng nước gỗ mục nát. Nước giếng hơi đục, có mùi tanh nhẹ, nhưng còn tốt hơn nhiều so với thứ nước cơm chua trong nhà.
Hắn không chút do dự, vục mặt xuống uống vài ngụm lớn. Nước lạnh chảy qua cổ họng khô rát, mang đến cảm giác dễ chịu tạm thời, làm dịu đi cơn đói đang thiêu đốt dạ dày. Sau đó, hắn dùng chút nước còn lại rửa qua loa mặt mũi và những vết bẩn trên người.
Giải quyết xong vấn đề nước uống, Lãnh Mặc quay lại với vấn đề nan giải hơn: thức ăn. Với tình trạng cơ thể hiện tại, việc đi vào rừng kiếm ăn như thiếu niên kia thường làm là điều không thể. Hắn cũng không muốn đi cầu xin sự thương hại của dân làng. Tính cách ngạo nghễ của Kình Thiên Tinh Chủ không cho phép hắn làm vậy, dù chỉ là tạm thời.
Hắn quay vào nhà, lục lọi kỹ hơn. Dưới gầm giường, ngoài con dao phay rỉ sét và cái túi vải rách, hắn không tìm thấy gì khác có giá trị.
"Xem ra, chỉ có thể dựa vào chính mình." Lãnh Mặc thầm nghĩ. Dù yếu đuối, nhưng hắn vẫn là hắn. Ý chí và kiến thức từ kiếp trước là thứ không ai có thể tước đoạt.
Hắn biết rằng, muốn thoát khỏi tình trạng này, cách duy nhất là nhanh chóng khôi phục một phần thực lực, dù chỉ là bước chân vào cánh cửa tu luyện thấp nhất. Ít nhất, có một chút linh khí trong người cũng giúp hắn có sức lực để tự tìm kiếm thức ăn và cơ hội sinh tồn.
Hắn quay lại chiếc giường gỗ, cố gắng ngồi xếp bằng theo một tư thế dẫn khí nhập thể cơ bản nhất mà hắn biết. Hắn nhắm mắt lại, bỏ qua cơn đói và sự đau nhức của cơ thể, tập trung toàn bộ tinh thần lực yếu ớt còn sót lại, cố gắng cảm nhận linh khí trong không khí xung quanh.
Đây là Huyền Thiên Đại Lục, một vị diện tu tiên cấp thấp, linh khí cực kỳ mỏng manh và hỗn tạp so với Tinh Không. Nhưng đối với Lãnh Mặc hiện tại, dù chỉ là một tia linh khí nhỏ bé cũng là hy vọng.
Với linh hồn cường đại vượt trội, việc cảm nhận linh khí không quá khó khăn. Hắn có thể "nhìn thấy" những hạt sáng li ti đủ màu sắc trôi nổi trong không khí. Nhưng chúng quá hỗn loạn, đủ loại thuộc tính đan xen, lại lẫn rất nhiều tạp chất. Hấp thu chúng vào cơ thể yếu ớt này không cẩn thận sẽ chẳng khác nào tự sát.
Kiếp trước, khi linh hồn từ Địa Cầu xuyên không đến đây, hắn cũng như một tờ giấy trắng, mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể dò dẫm dẫn được tia linh khí đầu tiên. Nhưng bây giờ thì khác.
Hắn vận dụng kinh nghiệm và khả năng khống chế linh hồn tinh diệu còn sót lại, cẩn thận lọc bỏ những tạp chất và những luồng linh khí quá mức cuồng bạo, chỉ chọn lấy những tia linh khí tương đối ôn hòa và tinh khiết nhất. Sau đó, hắn chậm rãi dẫn dắt chúng tiến vào cơ thể theo lộ trình kinh mạch quen thuộc.
Quá trình này diễn ra vô cùng chậm chạp và đau đớn. Kinh mạch của thân thể này vốn đã yếu ớt và tắc nghẽn, giờ lại phải chịu đựng sự xâm nhập của linh khí từ bên ngoài. Mỗi một tia linh khí đi qua đều giống như dùng kim đâm vào da thịt, cảm giác đau nhức và khó chịu lan tỏa khắp cơ thể.
Nhưng Lãnh Mặc không hề dao động. Gương mặt tái nhợt của hắn không chút biểu cảm, ý chí sắt đá được tôi luyện qua vô số sinh tử giúp hắn chịu đựng cơn đau một cách phi thường. Hắn biết đây là bước đi đầu tiên, bước đi khó khăn nhất, nhưng cũng là bước quan trọng nhất để hắn lấy lại tất cả những gì đã mất.
Từng tia, từng sợi linh khí mỏng manh như sợi tơ được hắn kiên nhẫn dẫn dắt, lưu chuyển trong kinh mạch, chậm rãi tẩy rửa những tắc nghẽn, nuôi dưỡng những tế bào đang khô héo. Quá trình này tiêu hao gần như toàn bộ tinh thần lực ít ỏi của hắn.
Không biết qua bao lâu, có thể là một canh giờ, cũng có thể là hai canh giờ, khi ánh mặt trời đã lên khá cao, chiếu rọi rõ hơn sự nghèo túng của căn phòng, Lãnh Mặc mới thở ra một hơi thật dài, một ngụm trọc khí màu đen nhạt theo đó thoát ra.
Khuôn mặt hắn càng thêm tái nhợt vì mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại ánh lên một tia sáng cực nhỏ nhưng đầy kiên định. Hắn đã thành công! Một luồng linh khí nhỏ bé, yếu ớt nhưng tinh khiết đã được dẫn vào đan điền trống rỗng, đánh dấu bước chân đầu tiên của hắn trên con đường tu tiên lại từ đầu.
Luyện Khí Kỳ tầng một! Dù yếu đến mức không đáng nhắc tới, nhưng nó đã nhen nhóm lại ngọn lửa hy vọng và sức mạnh trong cơ thể tưởng chừng đã chết này.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới