Sự khiêu khích ngầm của Tống Minh ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Hắn ta không chỉ tranh giành nhiệm vụ mà còn cố tình gây sự ở những nơi công cộng như Tàng Kinh Các hay Dược Sự Đường, dùng lời lẽ mỉa mai, khích bác Lãnh Mặc trước mặt nhiều người, hy vọng chọc tức được hắn và khiến hắn mất bình tĩnh.
Lãnh Mặc ban đầu cố gắng phớt lờ, coi như không nghe thấy. Nhưng sự nhẫn nhịn của hắn lại bị Tống Minh và đám tay chân hiểu lầm là yếu đuối, sợ hãi huynh trưởng của hắn ta. Chúng càng ngày càng quá đáng.
Một hôm, khi Lãnh Mặc đang ở Tàng Kinh Các tầng hai tìm đọc một số ghi chép về phương pháp luyện thể, Tống Minh cùng hai tên đệ tử nội môn khác lại cố tình đi tới gây sự.
"Ồ, Lãnh đại thiên tài vẫn chăm chỉ đọc sách sao?" Tống Minh cười nhạo. "Đọc nhiều làm gì khi mà thứ ngươi tu luyện là ma công chứ? Sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma thôi!"
Lãnh Mặc đặt cuốn sách xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tống Minh. "Ngươi muốn gì?"
"Không muốn gì cả." Tống Minh nhún vai, vẻ mặt đầy khiêu khích. "Chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút, đừng tưởng được Trương Trưởng lão chống lưng là có thể muốn làm gì thì làm. Nội môn này không phải nơi để ngươi giương oai!"
"Nếu không có việc gì thì cút đi." Lãnh Mặc lạnh lùng nói, không muốn dây dưa.
"Ngươi dám bảo ta cút?" Tống Minh tức giận, tiến lên một bước, định giở trò. "Ngươi có tin ta..."
Nhưng lần này, Lãnh Mặc không còn nhẫn nhịn nữa. Hắn biết nếu không giải quyết dứt điểm tên phiền phức này, hắn sẽ còn bị làm phiền dài dài.
Không đợi Tống Minh nói hết câu hay ra tay, Lãnh Mặc đã hành động trước. Thân hình hắn nhoáng lên như một bóng ma, tốc độ nhanh hơn hẳn lần trước. Hắn không dùng kiếm, chỉ dùng tay không.
Một chưởng mang theo hàn khí lạnh lẽo đánh thẳng vào bụng Tống Minh. Tốc độ quá nhanh khiến Tống Minh không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một cơn đau buốt lạnh ập đến, linh lực trong cơ thể như bị đông cứng lại.
Ngay sau đó, Lãnh Mặc dùng một động tác cực kỳ nhanh gọn, bẻ quặt cánh tay của Tống Minh ra sau lưng, đồng thời đá mạnh vào đầu gối hắn, ép hắn ta phải quỳ một chân xuống đất ngay giữa Tàng Kinh Các.
"Aaa!" Tống Minh đau đớn hét lên, mặt mày tái mét vì nhục nhã và sợ hãi. Hắn không ngờ thực lực của Lãnh Mặc lại mạnh hơn cả lần trước, ra tay càng thêm nhanh gọn và tàn nhẫn.
Hai tên đệ tử đi cùng Tống Minh thấy vậy định lao vào cứu, nhưng Lãnh Mặc chỉ liếc mắt qua, một luồng hàn khí vô hình tỏa ra từ ánh mắt hắn khiến chúng sợ hãi khựng lại, không dám tiến lên.
"Ngươi... ngươi dám làm vậy với ta?" Tống Minh nghiến răng, cố gắng vùng vẫy nhưng cánh tay bị bẻ quặt đau đớn khiến hắn không thể làm gì.
"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi." Giọng Lãnh Mặc lạnh như băng tuyết ngàn năm. "Phiền phức tìm đến ta, thì phải trả giá. Lần này chỉ là bẻ một cánh tay. Lần sau, có thể sẽ là cái cổ của ngươi."
Nói xong, hắn dùng lực mạnh hơn một chút.
"Rắc!"
Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên. Cánh tay của Tống Minh đã bị Lãnh Mặc bẻ gãy không thương tiếc!
"Á á á á!!!" Tống Minh hét lên thảm thiết, đau đớn đến mức gần như ngất đi.
Tất cả các đệ tử khác có mặt trong Tàng Kinh Các đều sững sờ kinh hãi trước cảnh tượng này. Lãnh Mặc quá mức tàn nhẫn và bá đạo! Dám công khai bẻ gãy tay Tống Minh ngay tại đây!
Lãnh Mặc buông Tống Minh đang quằn quại vì đau đớn ra, phủi nhẹ tay áo như vừa làm một việc không đáng kể. Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn hai tên đệ tử đang run rẩy sợ hãi kia và những người xung quanh, rồi không nói thêm lời nào, nhặt lại cuốn sách của mình, quay người rời khỏi Tàng Kinh Các.
Hắn biết hành động lần này chắc chắn sẽ gây ra hậu quả lớn hơn, có thể sẽ khiến Tống Dương nổi điên và Chấp Pháp Đường can thiệp. Nhưng hắn không hối hận. Hắn cần phải lập uy một lần nữa, một cách triệt để hơn, để những kẻ khác biết rằng hắn không phải là người dễ bị bắt nạt. Muốn yên ổn tu luyện, đôi khi phải dùng đến thủ đoạn mạnh mẽ nhất.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới