Chương 114 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Việc Lãnh Mặc công khai bẻ gãy tay Tống Minh ngay tại Tàng Kinh Các đã gây ra một cơn địa chấn thực sự trong nội môn Vân Tiêu Các. Mức độ nghiêm trọng của sự việc này vượt xa những lần va chạm trước đó.

Tin tức nhanh chóng đến tai Tống Dương. Nghe tin đệ đệ của mình không chỉ bị làm nhục mà còn bị phế đi một cánh tay, Tống Dương nổi giận lôi đình. Hắn ta đập nát bàn ghế trong phòng, gầm lên như một con thú dữ, thề phải khiến Lãnh Mặc sống không bằng chết!

Hắn ta lập tức chạy đi tìm sư phụ của mình – Tôn Trưởng lão – để khóc lóc kể lể, thêm mắm thêm muối về sự việc, yêu cầu sư phụ phải đứng ra đòi lại công đạo cho mình và Tống Minh, trừng trị Lãnh Mặc một cách nghiêm khắc nhất.

Tôn Trưởng lão vốn đã căm ghét Lãnh Mặc và có mâu thuẫn với Trương Trưởng lão, nay lại thấy đồ đệ yêu quý của mình bị đối xử như vậy, lửa giận trong lòng cũng bùng lên dữ dội. Ông ta lập tức cùng Tống Dương đến Chấp Pháp Đường, yêu cầu phải bắt giữ Lãnh Mặc và xử lý theo môn quy nặng nhất, thậm chí đòi phế bỏ tu vi của hắn!

Chấp Pháp Đường do một vị Trưởng lão khác tên là Lưu Trưởng lão phụ trách. Lưu Trưởng lão là người công tư phân minh nhưng cũng khá cứng nhắc. Đối mặt với sự gây áp lực từ Tôn Trưởng lão và Tống Dương, lại thêm việc Lãnh Mặc đúng là đã ra tay đả thương đồng môn ngay nơi công cộng, Lưu Trưởng lão không thể không thụ lý vụ việc. Ông ta cho người đến tiểu viện của Lãnh Mặc để "mời" hắn đến Chấp Pháp Đường đối chất.

Trong khi đó, Trương Trưởng lão cũng nhận được tin tức. Ông ta vô cùng tức giận trước hành động liều lĩnh và tàn nhẫn của Lãnh Mặc. Dù ông ta coi trọng tiềm năng của Lãnh Mặc, nhưng việc công khai phế tay đồng môn là vi phạm nghiêm trọng môn quy, rất khó để bao che. Tuy nhiên, ông ta cũng hiểu rằng Lãnh Mặc làm vậy chắc chắn là do bị Tống Minh khiêu khích quá đáng. Ông ta không thể để Tôn Trưởng lão và Tống Dương nhân cơ hội này hủy hoại một hạt giống tốt như Lãnh Mặc được.

Trương Trưởng lão lập tức đi đến Chấp Pháp Đường, muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành và tìm cách giảm nhẹ tội danh cho Lãnh Mặc.

Cuộc đối chất tại Chấp Pháp Đường diễn ra cực kỳ căng thẳng. Tống Minh được đưa đến với cánh tay băng bó, khóc lóc kể tội Lãnh Mặc ngang ngược, bá đạo, coi thường môn quy, cố ý đả thương hắn. Tống Dương và Tôn Trưởng lão liên tục thêm lời, yêu cầu phải xử phạt Lãnh Mặc thật nặng.

Lãnh Mặc vẫn giữ thái độ lạnh lùng, bình tĩnh trình bày lại sự việc, thừa nhận mình đã ra tay nhưng khẳng định đó là do bị Tống Minh nhiều lần khiêu khích và xúc phạm trước, hắn chỉ là tự vệ và cảnh cáo. Hắn không hề tỏ ra hối lỗi hay sợ hãi.

Trương Trưởng lão cố gắng biện hộ cho Lãnh Mặc, nhấn mạnh việc Tống Minh gây sự trước và Lãnh Mặc là nhân tài hiếm có của tông môn, nên xử lý nhẹ nhàng để răn đe là được.

Hai bên tranh cãi không ngừng, không ai chịu nhường ai. Lưu Trưởng lão, người đứng giữa, cảm thấy vô cùng khó xử. Xử nặng Lãnh Mặc thì đắc tội với Trương Trưởng lão và có thể làm mất đi một thiên tài. Xử nhẹ thì không công bằng với Tống Minh, lại khiến Tôn Trưởng lão và Tống Dương không phục.

Cuối cùng, sau nhiều giờ tranh cãi, Lưu Trưởng lão đưa ra phán quyết cuối cùng, cố gắng cân bằng lợi ích các bên:

"Lãnh Mặc cố ý đả thương đồng môn, vi phạm môn quy, phạt đóng một trăm điểm cống hiến, lao động công ích tại Hậu Sơn trong vòng ba tháng, đồng thời phải bồi thường chi phí thuốc men cho Tống Minh. Tống Minh nhiều lần khiêu khích đồng môn, cũng có lỗi, phạt trừ năm mươi điểm cống hiến, cảnh cáo trước toàn nội môn. Sự việc đến đây là kết thúc, không ai được phép tái phạm hay tư thù cá nhân nữa!"

Phán quyết này rõ ràng vẫn có phần thiên vị Lãnh Mặc. Mất một trăm điểm cống hiến và lao động ba tháng tuy là hình phạt không nhẹ, nhưng so với việc bị phế tu vi hay trục xuất khỏi tông môn mà Tôn Trưởng lão yêu cầu thì nhẹ hơn rất nhiều.

Tôn Trưởng lão và Tống Dương cực kỳ tức giận và không cam lòng, nhưng đây là phán quyết của Chấp Pháp Đường, lại có sự chứng kiến của nhiều trưởng lão khác, họ không thể làm gì hơn. Nỗi hận thù đối với Lãnh Mặc và cả Trương Trưởng lão càng thêm sâu đậm.

Trương Trưởng lão thì thở phào nhẹ nhõm. Hình phạt này tuy có chút ảnh hưởng đến việc tu luyện của Lãnh Mặc, nhưng ít nhất đã giữ được hắn lại tông môn. Ông ta hy vọng Lãnh Mặc có thể rút kinh nghiệm từ sự việc này, biết kiềm chế hơn một chút.

Lãnh Mặc chấp nhận hình phạt mà không hề phản đối. Mất điểm cống hiến và ba tháng lao động đối với hắn không phải vấn đề lớn. Quan trọng là hắn đã giải quyết được phiền phức từ Tống Minh một cách triệt để (ít nhất là trong thời gian tới). Hắn cũng hiểu rõ hơn về sự phức tạp và nguy hiểm của các mối quan hệ trong tông môn. Xem ra, hắn cần phải cẩn thận hơn nữa trong từng bước đi của mình. Bão táp lần này xem như tạm lắng, nhưng hắn biết, những sóng ngầm nguy hiểm hơn vẫn đang chờ đợi hắn phía trước.

Đăng nhận xét