Chương 119 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Sau gần một ngày đêm bám theo và quan sát, Lãnh Mặc nhận thấy nhóm Tống Minh đang tiến gần đến một khu vực có hàn khí cực kỳ nồng đậm, nằm sâu trong một thung lũng hẹp và khuất gió. Nhiệt độ ở đây giảm xuống đột ngột, vách đá hai bên phủ một lớp băng sương dày, thậm chí còn có những cột băng nhỏ tự nhiên hình thành.

"Chắc là gần nơi có Băng Tinh Hoa rồi." Lãnh Mặc thầm nghĩ, sự hứng thú trong mắt tăng lên. Hàn khí ở đây mạnh mẽ và tinh khiết hơn hẳn những nơi khác hắn từng đi qua, có lẽ thực sự có liên quan đến Hàn Đàm trong truyền thuyết.

Nhóm Tống Minh cũng nhận ra sự khác thường của nơi này. Họ vừa mừng rỡ vì sắp tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ, lại vừa lo lắng vì hàn khí quá mức lạnh lẽo đang bào mòn linh lực hộ thể của họ rất nhanh. Ngay cả Tống Minh cũng phải liên tục vận chuyển linh lực để chống đỡ cái lạnh thấu xương.

Họ thận trọng tiến vào sâu hơn trong thung lũng băng giá. Cuối cùng, ở cuối thung lũng, họ phát hiện một cái hồ nhỏ đã bị đóng băng hoàn toàn. Mặt băng trong suốt như pha lê, tỏa ra hàn khí kinh người. Và ngay chính giữa mặt hồ băng đó, có một khóm hoa kỳ lạ đang nở rộ.

Khóm hoa có màu trắng tuyết tinh khiết, cánh hoa mỏng manh như băng, nhụy hoa lại lấp lánh ánh bạc như những vì sao nhỏ. Toàn thân cây hoa tỏa ra linh khí băng hàn cực kỳ tinh thuần và dồi dào. Đó chính là Băng Tinh Hoa! Không chỉ một bông, mà là cả một khóm nhỏ khoảng năm, sáu bông!

"Băng Tinh Hoa! Nhiều như vậy!" Tống Minh và đồng bọn hai mắt sáng rực lên vì vui mừng và tham lam. Băng Tinh Hoa là linh dược quý hiếm, một bông đã có giá trị không nhỏ, cả một khóm như thế này đủ để họ đổi được một khoản tài nguyên khổng lồ! Phần thưởng nhiệm vụ kia chẳng thấm vào đâu so với giá trị thực sự của khóm hoa này.

Sự tham lam lấn át đi nỗi sợ hãi và sự cảnh giác. Tống Minh vội vàng ra lệnh cho hai tên đồng bọn: "Mau! Mau lên lấy chúng về!"

Hai tên đệ tử kia cũng mừng rỡ không kém, lập tức định nhảy lên mặt hồ băng để hái hoa.

Nhưng Lãnh Mặc, người đang ẩn nấp quan sát từ xa, lại nhíu mày. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm cực kỳ yếu ớt nhưng lại vô cùng lạnh lẽo đang ẩn nấp ngay bên dưới mặt hồ băng, gần khóm Băng Tinh Hoa. Khí tức này rất giỏi che giấu, nếu không phải hắn có linh thức nhạy bén và kinh nghiệm phong phú, chắc chắn đã bị bỏ qua.

"Có yêu thú bảo vệ linh dược sao?" Lãnh Mặc thầm nghĩ. Đây là chuyện rất thường gặp. Linh dược quý hiếm thường có yêu thú mạnh mẽ âm thầm bảo vệ, chờ đợi thời cơ để nuốt chửng khi nó trưởng thành hoàn toàn.

Hai tên đệ tử của Tống Minh không hề hay biết nguy hiểm, vừa đặt chân lên mặt hồ băng định tiến lại gần khóm hoa. Đột nhiên, mặt hồ băng ngay dưới chân chúng nứt vỡ ra! Một cái bóng trắng xóa từ dưới hồ lao vút lên với tốc độ kinh người!

Đó là một con Băng Thiềm Thừ khổng lồ, toàn thân trắng như tuyết, da thịt trong suốt có thể nhìn thấy cả nội tạng mờ ảo bên trong. Đôi mắt nó đỏ như máu, cái lưỡi dài và dính nhớp bắn ra như tia chớp, cuốn lấy một tên đệ tử Luyện Khí tầng chín sơ kỳ!

"Aaa!" Tên đệ tử chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết đã bị con cóc băng kéo tuột xuống cái hố băng sâu hoắm dưới hồ, biến mất không còn tăm hơi. Máu tươi bắn tung tóe lên mặt băng trắng xóa.

Tên đệ tử còn lại và Tống Minh kinh hãi tột độ trước sự xuất hiện đột ngột và hung dữ của con Băng Thiềm Thừ. Khí tức tỏa ra từ con cóc băng này rõ ràng đã đạt đến cấp hai trung kỳ, thậm chí có thể là hậu kỳ! Mạnh hơn nhiều so với Ngân Lang Vương!

Con cóc băng sau khi nuốt chửng con mồi, đôi mắt đỏ ngầu lại nhìn chằm chằm vào tên đệ tử còn lại đang đứng chết trân trên mặt băng. Nó há cái miệng rộng ngoác, chuẩn bị phóng lưỡi ra lần nữa.

Tống Minh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng hét lên: "Mau chạy đi!" Đồng thời hắn ta quay đầu bỏ chạy thục mạng ra khỏi thung lũng băng giá, hoàn toàn bỏ mặc sống chết của tên đồng bọn còn lại!

Tên đệ tử kia cũng muốn chạy, nhưng hai chân đã mềm nhũn vì sợ hãi, lại thêm mặt băng trơn trượt, không thể nào chạy nhanh được. Cái lưỡi dài của con cóc băng lại bắn ra, cuốn lấy hắn ta và kéo xuống hồ băng trong tiếng kêu la tuyệt vọng.

Chỉ trong nháy mắt, hai tên đệ tử Luyện Khí tầng chín đã bỏ mạng một cách thê thảm. Con Băng Thiềm Thừ sau khi ăn xong hai con mồi, lại từ từ lặn xuống dưới hồ băng, biến mất không dấu vết, chỉ còn lại mặt hồ loang lổ máu tươi và sự tĩnh lặng chết chóc.

Lãnh Mặc chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, ánh mắt không hề có chút thương cảm hay sợ hãi, chỉ có sự lạnh lẽo và tính toán. Hắn không bất ngờ trước sự xuất hiện của yêu thú bảo vệ. Điều hắn quan tâm là con Băng Thiềm Thừ kia dường như chỉ bảo vệ khu vực có Băng Tinh Hoa, không chủ động truy đuổi Tống Minh ra khỏi thung lũng.

"Cơ hội đến rồi." Khóe miệng Lãnh Mặc nhếch lên thành một nụ cười tàn nhẫn. Giờ là lúc để hắn làm ngư ông đắc lợi.

Đăng nhận xét