Lãnh Mặc chủ động tham gia vào việc xử lý con mồi. Kỹ năng lột da, xẻ thịt thành thạo và chuẩn xác của hắn một lần nữa khiến đám thợ săn phải kinh ngạc và thán phục. Con dao phay rỉ sét trong tay hắn di chuyển linh hoạt như một phần cơ thể, tách da, lọc thịt, cắt xương một cách gọn gàng, không lãng phí chút nào.
Thạch Hổ đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt càng thêm phức tạp. Kỹ năng này, cộng với hành động ném đá bí ẩn lúc trước, càng làm hắn tin rằng thiếu niên này tuyệt đối không phải là một cô nhi bình thường như những gì hắn biết.
Trong quá trình làm việc, Lãnh Mặc đưa ra một yêu cầu.
"Hổ ca," hắn nói với Thạch Hổ, giọng vẫn bình tĩnh, "Ta có thể xin một ít máu tươi và một đoạn xương ống của con hươu này được không?"
"Ngươi cần máu và xương hươu làm gì?" Thạch Hổ nheo mắt hỏi, không giấu vẻ nghi ngờ. Máu yêu thú rất quý, dù đám thợ săn này không biết cách sử dụng hiệu quả nhất, họ cũng biết nó tốt hơn máu thú thường.
"Ta nghe nói máu và tủy xương của Hươu Sừng Đỏ có thể giúp cường tráng gân cốt." Lãnh Mặc trả lời một cách thản nhiên, viện dẫn một lý do nửa thật nửa giả mà người thường có thể chấp nhận được. "Ta đang luyện một môn công phu rèn luyện thân thể thô sơ, muốn thử xem sao." Hắn khéo léo liên hệ đến Thạch Phu Công mà hắn đang tập luyện, một thứ mà có lẽ vài người trong thôn cũng lờ mờ nghe nói tới như một cách tự hành hạ để khỏe hơn.
Thạch Hổ nhìn Lãnh Mặc một lúc lâu. Lời giải thích này nghe có vẻ hợp lý, phù hợp với những tin đồn về các phương pháp luyện thể kỳ lạ trong dân gian. Hơn nữa, Lãnh Mặc vừa có công cứu mạng A Ngưu và góp phần hạ gục con hươu. Yêu cầu một chút máu và xương cũng không phải quá đáng.
"Được." Thạch Hổ gật đầu. "Ngươi đã có công, chút yêu cầu này không thành vấn đề. Lấy bao nhiêu tùy ngươi, nhưng đừng lấy hết phần máu tim, đó là phần tốt nhất cần giữ lại."
"Đa tạ Hổ ca." Lãnh Mặc khẽ gật đầu, không tỏ ra vui mừng quá mức. Hắn lấy ra cái túi da thú mang theo, cẩn thận hứng lấy một lượng máu tươi vừa đủ từ vết thương trên cổ con hươu, sau đó dùng dao chặt lấy một đoạn xương ống chân sau, phần chứa nhiều tủy nhất.
Hắn làm việc một cách nhanh gọn và tự nhiên, không hề có vẻ tham lam hay lén lút. Xong việc, hắn lại tiếp tục giúp mọi người xử lý phần còn lại của con hươu.
Đám thợ săn nhìn Lãnh Mặc với ánh mắt khác hẳn. Sự khinh thường ban đầu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kiêng dè, tò mò và một chút kính nể. Họ bắt đầu thì thầm bàn tán về lai lịch và những khả năng kỳ lạ của thiếu niên cô nhi này. Có người đoán hắn là con cháu của một gia tộc tu luyện nào đó bị thất lạc, có người lại nghĩ hắn được kỳ ngộ nào đó trong rừng.
Thạch Hổ không tham gia bàn tán, nhưng hắn ghi nhớ tất cả những điều này vào lòng. Sự nghi hoặc về Lãnh Mặc trong hắn ngày càng lớn. Hắn cảm thấy thiếu niên này giống như một tảng băng trôi, phần nổi chỉ là một phần rất nhỏ so với những gì ẩn giấu bên dưới. Hắn quyết định sẽ phải tiếp tục quan sát và tìm hiểu thêm về Lãnh Mặc.
Việc xử lý con hươu diễn ra khá nhanh chóng dưới sự hợp tác của mọi người và kỹ năng vượt trội của Lãnh Mặc. Thịt được chia thành các phần, da và sừng được gói lại cẩn thận. Phần chiến lợi phẩm quý giá nhất đã sẵn sàng để mang về thôn.
Chủ đề bàn tán chính vẫn xoay quanh cuộc chiến kịch tính vừa rồi và vai trò bất ngờ của Lãnh Mặc. Dù không ai dám hỏi thẳng, những ánh mắt tò mò và những lời bàn tán nhỏ vẫn không ngừng hướng về phía thiếu niên đang lặng lẽ đi ở cuối đoàn.
Lãnh Mặc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không để tâm đến những lời bàn tán xung quanh. Hắn đang chìm trong những tính toán của riêng mình. Chuyến đi này đã mang lại cho hắn thu hoạch vượt ngoài mong đợi. Không chỉ có được máu và tủy xương của yêu thú cấp một, thứ tài nguyên quý giá cho việc luyện thể giai đoạn này, mà hắn còn có cơ hội quan sát thực tế môi trường rừng rậm và thực lực của yêu thú cấp thấp ở Huyền Thiên Đại Lục. Hắn cũng đã thành công bước đầu trong việc thay đổi cái nhìn của đám người Thạch Hổ đối với mình, từ một kẻ yếu đuối sắp chết đói thành một người hữu dụng và có chút bí ẩn.
Tuy nhiên, hắn cũng nhận thức rõ ràng về những rủi ro đi kèm. Sự thể hiện vừa rồi chắc chắn đã gieo vào lòng Thạch Hổ sự nghi ngờ sâu sắc. Thạch Hổ là kẻ thực dụng và có dã tâm, nếu cảm thấy Lãnh Mặc có giá trị lợi dụng lớn hơn hoặc tiềm ẩn uy hiếp, hắn sẽ không ngần ngại sử dụng các biện pháp khác. Lãnh Mặc cần phải cẩn trọng hơn trong từng hành động tiếp theo.
"Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng luyện hóa máu và tủy xương của Hươu Sừng Đỏ, kết hợp với Thạch Phu Công để cường hóa thân thể." Lãnh Mặc thầm lên kế hoạch. "Đồng thời phải đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh khí, cố gắng đột phá Luyện Khí tầng ba càng sớm càng tốt. Chỉ có thực lực tăng lên mới là sự bảo đảm an toàn vững chắc nhất."
Hắn cũng nghĩ đến việc tìm kiếm một môn công pháp tu luyện chính thức. Việc chỉ dựa vào hấp thu linh khí bản năng và những cải tiến tạm thời của hắn là không đủ cho con đường dài phía trước. Hắn cần một nền tảng vững chắc hơn. Có lẽ hắn nên tìm cơ hội rời khỏi Hoang Thạch Thôn, đến một nơi có nhiều tài nguyên và thông tin hơn, ví dụ như một trấn nhỏ hoặc thành trì gần đó? Nhưng với thực lực Luyện Khí tầng hai hiện tại, việc một mình đi ra ngoài cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Những suy tính phức tạp diễn ra trong đầu Lãnh Mặc, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi. Sự bình tĩnh và lạnh lùng đó khiến Thạch Hổ đi phía trước thỉnh thoảng ngoái lại nhìn càng thêm phần kiêng dè. Gã thợ săn cảm thấy mình hoàn toàn không thể nhìn thấu được thiếu niên này.
Khi bóng chiều ngả dài, đoàn người cuối cùng cũng về đến Hoang Thạch Thôn. Tin tức về việc nhóm Thạch Hổ săn được Hươu Sừng Đỏ nhanh chóng lan ra, thu hút sự chú ý của dân làng. Mọi người tụ tập lại xem chiến lợi phẩm, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
Thạch Hổ tự hào khoe khoang chiến công, không quên nhắc đến "sự may mắn" và "công lao" của Lãnh Mặc trong việc hạ gục con yêu thú, càng khiến thiếu niên trở thành tâm điểm của sự tò mò.
Theo thỏa thuận, Thạch Hổ chia cho Lãnh Mặc một phần thịt hươu khá hậu hĩnh, nhiều hơn hẳn những lần đổi chác trước đây. Lãnh Mặc nhận lấy phần của mình, cùng với túi máu và khúc xương hươu, khẽ gật đầu cảm ơn chiếu lệ rồi lặng lẽ trở về căn nhà tranh rách nát của mình, bỏ lại sau lưng những ánh mắt và lời bàn tán ồn ào.
Hắn biết, từ ngày hôm nay, cuộc sống của hắn ở Hoang Thạch Thôn sẽ không còn hoàn toàn vô hình như trước nữa. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là hắn đã có được thứ mình cần để bước tiếp trên con đường cường giả của mình.