Chương 16 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Con Hươu Sừng Đỏ nằm sõng soài trên mặt đất, máu từ vết thương chí mạng ở cổ và con mắt bị chột vẫn đang từ từ rỉ ra, nhuộm đỏ cả một vùng đất. Hơi thở cuối cùng của nó đã tắt ngấm.

Đám thợ săn đứng thở hổn hển, nhìn xác con yêu thú khổng lồ, cảm giác sống sót sau tai nạn vẫn còn khiến tim họ đập loạn xạ. A Ngưu ngồi bệt dưới đất, mặt tái mét, vừa rồi hắn thực sự đã đi một vòng qua Quỷ Môn Quan. Hắn đưa mắt nhìn về phía Lãnh Mặc với ánh mắt phức tạp, có chút biết ơn nhưng cũng đầy khó hiểu.

Thạch Hổ rút con dao găm còn đẫm máu hươu ra, nhìn xác con mồi, rồi lại liếc nhìn Lãnh Mặc đang đứng bất động dưới gốc cây. Hắn bước tới gần A Ngưu, kéo hắn đứng dậy.

"Không sao chứ?" Thạch Hổ hỏi, giọng vẫn còn hơi gấp.

"Không... không sao... Cảm ơn Hổ ca... và..." A Ngưu lắp bắp, ánh mắt lại hướng về phía Lãnh Mặc.

Thạch Hổ vỗ vai A Ngưu, rồi quay sang nhìn Lãnh Mặc, bước chậm rãi về phía thiếu niên. Ánh mắt hắn đầy dò xét.

"Vừa rồi... là ngươi làm?" Thạch Hổ hỏi thẳng, giọng trầm thấp mang theo uy áp. Hắn không tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên. Viên đá đó xuất hiện quá đúng lúc, quá chính xác.

Lãnh Mặc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Thạch Hổ, gương mặt vẫn không chút biểu cảm. Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Ta thấy con hươu sơ hở, tiện tay nhặt viên đá ném đại thôi. May mắn trúng mắt nó." Giọng nói hắn đều đều, không nghe ra cảm xúc gì. Hắn cố tình hạ thấp vai trò của mình, đổ hết cho "may mắn".

Lời giải thích này rõ ràng không thể thuyết phục được Thạch Hổ hoàn toàn. Ném "đại" mà trúng ngay mắt yêu thú cấp một đang di chuyển với tốc độ đó? Lại còn đúng vào thời khắc then chốt nhất? Thạch Hổ không phải kẻ ngu. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu của Lãnh Mặc, cố gắng tìm kiếm một dấu vết của sự nói dối hay hoảng sợ, nhưng hoàn toàn không có. Đôi mắt đó quá sâu, quá lạnh, khiến hắn có cảm giác như đang nhìn vào một vực thẳm không đáy.

"May mắn?" Thạch Hổ cười nhạt, nhưng không truy hỏi thêm. Hắn biết có hỏi nữa cũng vô ích. Thằng nhóc này rõ ràng không muốn nói. "Dù sao cũng là ngươi đã giúp mọi người một phen. Lần này ngươi có công lớn."

Hắn quay lại phía đám người: "Được rồi, nghỉ ngơi một lát rồi xử lý con mồi! Lần này thu hoạch không tệ!"

Nghe Thạch Hổ nói vậy, không khí căng thẳng mới thực sự giãn ra. Mọi người bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, vài người cười nói bàn tán về sự hung dữ của con Hươu Sừng Đỏ và sự may mắn vừa rồi. Dù còn nghi ngờ về hành động của Lãnh Mặc, nhưng việc hạ được con yêu thú quý giá này là điều quan trọng nhất.

Lãnh Mặc không tham gia vào cuộc trò chuyện. Hắn chỉ lẳng lặng đi đến bên xác con hươu, ngồi xổm xuống quan sát kỹ hơn. Yêu thú cấp một, tuy yếu nhưng máu thịt của nó ẩn chứa linh khí và năng lượng sinh mệnh dồi dào hơn thú rừng bình thường rất nhiều. Đây chính là tài nguyên luyện thể mà hắn đang cần.

Viên đá cuội kia, đương nhiên không phải là "ném đại". Đó là kết quả của sự tính toán chính xác về thời điểm, góc độ, lực đạo, kết hợp với linh lực Luyện Khí tầng hai để tăng tốc độ và sự chuẩn xác. Hắn đã cố tình chọn con mắt, bộ phận yếu hại nhất, để gây ra tổn thương tối đa với lực tác động nhỏ nhất, đồng thời tạo ra sự hỗn loạn cần thiết cho Thạch Hổ ra đòn quyết định. Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của hắn.

Hắn đã đạt được mục đích: có được tài nguyên, thể hiện được giá trị một cách không quá lộ liễu, và gieo vào lòng Thạch Hổ một hạt giống nghi ngờ nhưng không phải là địch ý ngay lập tức. Bước đi này xem như thành công.

Đăng nhận xét