Chương 27 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Đối mặt với cái xác Hắc Ban Cự Mãng khổng lồ đang gây ô nhiễm nguồn nước, Thạch Hổ và đám thợ săn tỏ ra lúng túng và bất lực. Họ thử dùng dây thừng kéo, dùng rìu chặt, nhưng tất cả đều vô ích. Thân xác yêu thú quá lớn và nặng, da thịt lại dai và cứng rắn, không dễ gì xử lý bằng sức người và công cụ thô sơ.

Không khí trở nên nặng nề. Nếu không giải quyết được vấn đề này, Hoang Thạch Thôn sẽ đối mặt với thảm họa thiếu nước sạch, bệnh tật có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Sự tồn vong của cả thôn bị đe dọa.

Lãnh Mặc đứng một bên quan sát, trong đầu nhanh chóng tính toán. Hắn không thể dùng sức mạnh Luyện Khí tầng ba để di chuyển cái xác, điều đó quá lộ liễu và cũng không đủ sức. Hắn cũng không thể mặc kệ, vì hắn cũng cần nước sạch và một môi trường ổn định tạm thời để chuẩn bị cho chuyến đi.

Hắn cần một giải pháp thông minh hơn, lợi dụng kiến thức và sự khéo léo thay vì sức mạnh thuần túy. Hắn nhớ lại một số phương pháp xử lý vật thể lớn mà hắn từng biết hoặc đọc được trong vô số kiến thức tạp nham từ kiếp trước, kết hợp với điều kiện thực tế ở đây.

Sau một hồi trầm ngâm, Lãnh Mặc bước ra, tiến lại gần Thạch Hổ.

"Hổ ca," hắn nói, giọng vẫn bình tĩnh, "Có lẽ chúng ta không cần phải di chuyển toàn bộ cái xác."

Thạch Hổ và những người khác quay lại nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc. "Không di chuyển thì làm sao khơi thông dòng suối?" Thạch Nham hỏi.

Lãnh Mặc chỉ tay vào phần giữa của xác mãng xà, nơi nó chắn ngang phần hẹp nhất của dòng chảy. "Chúng ta chỉ cần tạo một khoảng trống đủ lớn ở đây để nước có thể chảy qua. Phần còn lại của cái xác, cứ để đó cho tự nhiên xử lý hoặc chúng ta có thể từ từ chặt nhỏ sau."

"Nói thì dễ!" Mãnh Tử gắt gỏng. "Da rắn này cứng như sắt, lấy gì mà chặt?"

"Chúng ta không chặt bằng dao rìu." Lãnh Mặc lắc đầu. "Chúng ta dùng lửa."

"Dùng lửa?" Mọi người ngạc nhiên. Xác chết ngâm trong nước làm sao đốt được?

Lãnh Mặc giải thích: "Da thịt mãng xà tuy cứng nhưng bên trong có rất nhiều mỡ. Chúng ta cần tìm cách làm khô một phần nhỏ ở giữa thân nó, sau đó dùng lửa lớn đốt cháy phần đó. Mỡ rắn sẽ tự bắt lửa và cháy lan ra, tạo thành một cái lỗ đủ lớn để nước chảy qua. Đồng thời, nhiệt độ cao cũng giúp tiêu diệt bớt vi khuẩn và độc tố đang phân hủy."

Ý tưởng này nghe có vẻ táo bạo và hơi kỳ lạ, nhưng lại không phải là không có lý. Ít nhất nó cũng khả thi hơn việc cố gắng di chuyển cái xác.

Thạch Hổ suy nghĩ rất nhanh. Gã là người thực tế, thấy phương pháp của Lãnh Mặc có cơ hội thành công, liền gật đầu: "Được! Cứ thử theo cách của ngươi. Ngươi nói xem phải làm thế nào?"

Lãnh Mặc bắt đầu chỉ huy. Hắn yêu cầu mọi người tập trung chặt thật nhiều củi khô từ xung quanh, chất thành đống lớn ở hai bên bờ suối, ngay cạnh phần giữa của xác mãng xà. Sau đó, hắn hướng dẫn họ dùng đá và các cành cây dài, cố gắng gạt bớt nước và làm khô một khoảng da rắn ở vị trí cần đốt. Đây là công đoạn tốn nhiều công sức nhất.

Trong lúc mọi người đang làm việc, Lãnh Mặc lặng lẽ đi vào rừng một lát, tìm kiếm một loại nhựa cây có khả năng bắt lửa và cháy rất mạnh mà hắn nhớ mang máng. May mắn thay, hắn đã tìm được một ít.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lãnh Mặc yêu cầu mọi người lùi xa ra. Hắn tự mình tiến lại gần, đổ nhựa cây vừa tìm được lên phần da rắn đã được làm khô tương đối, sau đó dùng đá lửa nhóm một mồi lửa lớn ném vào.

Nhựa cây bắt lửa cực nhanh, ngọn lửa bùng lên dữ dội, liếm vào lớp da rắn dày. Ban đầu, da rắn chỉ hơi sém đen, nhưng dưới sức nóng liên tục và sự trợ giúp của lớp mỡ bên trong, nó bắt đầu nứt ra và bén lửa.

"Châm thêm củi vào!" Lãnh Mặc ra lệnh.

Đám thợ săn nhanh chóng ném thêm củi khô vào ngọn lửa đang cháy trên mình rắn. Lửa càng lúc càng lớn, sức nóng tỏa ra dữ dội. Mỡ rắn chảy ra, bắt lửa kêu xèo xèo, tạo thành một ngọn lửa cực lớn và nóng ngay giữa thân mãng xà. Mùi khét lẹt của da thịt cháy hòa lẫn với mùi hôi thối của xác chết tạo thành một thứ mùi cực kỳ khó chịu, nhưng không ai dám rời đi.

Ngọn lửa cháy suốt gần một canh giờ. Cuối cùng, phần giữa của xác mãng xà đã bị đốt cháy thành than, tạo ra một khoảng trống lớn. Dòng nước suối bị chặn lại lập tức tìm được đường thoát, ào ào chảy qua khoảng trống đó, cuốn theo tro tàn và những mảnh vụn cháy dở xuống hạ nguồn.

Dòng chảy đã được khơi thông!

Mọi người reo hò vui mừng. Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết. Dù nước suối vẫn còn đục và có mùi do ảnh hưởng từ phần xác còn lại, nhưng nó đã lưu thông trở lại và sẽ dần dần tự làm sạch theo thời gian.

Thạch Hổ nhìn Lãnh Mặc với ánh mắt vô cùng phức tạp. Lại một lần nữa, thiếu niên này đã giải quyết một vấn đề nan giải bằng trí tuệ và phương pháp độc đáo mà không cần dùng đến sức mạnh phi thường. Sự bí ẩn và giá trị của Lãnh Mặc trong mắt gã lại tăng thêm một bậc, nhưng đồng thời, sự khó đoán và cảm giác không thể kiểm soát cũng khiến gã càng thêm bất an.

Lãnh Mặc thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Phiền phức đã tạm thời được giải quyết. Hắn đã thể hiện được giá trị của mình một lần nữa, nhưng theo một cách khác, sử dụng trí tuệ thay vì vũ lực, phần nào làm giảm bớt sự nghi ngờ về thực lực tu luyện của hắn. Giờ đây, hắn có thể tiếp tục kế hoạch rời đi của mình mà không bị trì hoãn thêm nữa.

Đăng nhận xét