Chương 26 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Ngay khi Lãnh Mặc đang âm thầm chuẩn bị và tính toán ngày rời đi, một phiền toái bất ngờ đã ập đến Hoang Thạch Thôn, làm đảo lộn kế hoạch của hắn và đặt hắn vào tình thế khó xử.

Mấy ngày gần đây, nguồn nước chính của thôn – con suối nhỏ chảy qua rìa làng – đột nhiên trở nên đục ngầu và có mùi hôi tanh khó chịu. Ban đầu, mọi người không để ý lắm, nghĩ rằng có thể do mưa lớn ở thượng nguồn cuốn theo bùn đất. Nhưng tình trạng ngày càng tệ hơn, nước suối không chỉ đục mà còn nổi váng màu xanh đen, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, cá tôm trong suối chết nổi hàng loạt.

Đây là nguồn nước sinh hoạt duy nhất của cả thôn. Giếng nước cũ trong sân nhà Lãnh Mặc và vài giếng khác trong thôn chỉ cung cấp một lượng nước ít ỏi, không đủ cho nhu cầu hàng ngày của hàng trăm người. Tình trạng thiếu nước sạch nhanh chóng gây ra sự hoang mang và lo lắng trong toàn thôn.

Thạch Hổ lập tức tập hợp nhóm thợ săn của mình, tổ chức một đội đi ngược dòng suối lên thượng nguồn để tìm hiểu nguyên nhân. Lãnh Mặc, dù không muốn dính líu, nhưng với tư cách là một thành viên "tiềm năng" của nhóm và cũng bị ảnh hưởng bởi vấn đề nước sạch, khó lòng từ chối tham gia khi được Thạch Hổ "mời".

Đoàn người gồm khoảng mười người, do Thạch Hổ dẫn đầu, mang theo vũ khí và một ít lương thực, men theo bờ suối đi ngược lên phía khu rừng rậm. Càng đi lên cao, mùi hôi thối càng trở nên nồng nặc hơn, cảnh tượng hai bên bờ suối cũng càng thêm hoang tàn. Cây cối ven bờ nhiều chỗ bị gãy đổ, mặt đất có những dấu chân lớn và hỗn loạn của một loại thú nào đó.

Đi khoảng nửa ngày đường, họ cuối cùng cũng tìm thấy nguồn gốc của vấn đề. Tại một khúc suối rộng hơn, nơi dòng nước chảy khá xiết, xác của một con yêu thú khổng lồ đang nằm chắn ngang dòng chảy. Đó là một con Hắc Ban Cự Mãng (Trăn khổng lồ đốm đen) – yêu thú cấp một đỉnh phong, thậm chí có thể đã chạm đến ngưỡng cấp hai. Thân hình nó to lớn như một cây cổ thụ nhỏ, dài hàng chục trượng, lớp da đen bóng điểm những hoa văn màu vàng sậm.

Con mãng xà đã chết, phần đầu bị một vết thương cực lớn, dường như bị vật gì đó đập nát. Xác của nó đang trong quá trình phân hủy mạnh mẽ dưới ánh nắng mặt trời và dòng nước, máu thịt thối rữa hòa vào dòng suối, gây ô nhiễm nghiêm trọng cho hạ nguồn.

"Là Hắc Ban Cự Mãng!" Thạch Hổ kinh hãi thốt lên. Đây là loại yêu thú cực kỳ hung dữ và nguy hiểm, ngay cả nhóm thợ săn tinh nhuệ nhất của hắn cũng không dám đối đầu trực diện. "Nó bị kẻ nào giết chết ở đây?"

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi và hoang mang. Kẻ có thể giết chết một con Hắc Ban Cự Mãng mạnh mẽ như vậy chắc chắn không phải là người bình thường hay yêu thú cấp thấp. Có lẽ nào có cường giả hoặc yêu thú cấp cao hơn đã đi qua khu vực này? Suy nghĩ đó khiến sống lưng ai nấy đều lạnh toát.

Lãnh Mặc cũng nhíu mày quan sát xác con mãng xà và hiện trường xung quanh. Hắn nhận thấy vết thương trên đầu con mãng xà rất kỳ lạ, không giống bị vũ khí sắc bén chém hay bị yêu thú khác cắn xé, mà giống như bị một lực lượng cực lớn, thuần túy về sức mạnh vật lý, đập nát. Hơn nữa, xung quanh không có dấu hiệu giao chiến dữ dội, chỉ có vài dấu chân khổng lồ không rõ của loài thú nào gần đó.

"Xem ra có một sinh vật mạnh mẽ nào đó đã đi qua đây và tiện tay giết chết con mãng xà này." Lãnh Mặc thầm phán đoán. Điều này cho thấy khu rừng này ẩn chứa những nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của đám người Thạch Hổ.

Tuy nhiên, vấn đề cấp bách trước mắt là phải xử lý cái xác khổng lồ này để khơi thông dòng chảy và làm sạch nguồn nước. Đây là một công việc cực kỳ khó khăn và nguy hiểm. Xác yêu thú đang phân hủy chứa đầy độc tố, và việc di chuyển một vật thể nặng hàng tấn như vậy vượt quá sức lực của bọn họ.

Tình huống này rõ ràng đã làm trì hoãn kế hoạch rời đi của Lãnh Mặc. Hắn bị mắc kẹt lại với phiền phức chung của cả thôn. Hắn cần phải tìm cách giải quyết vấn đề này một cách nhanh chóng và hiệu quả, đồng thời không để lộ quá nhiều thực lực của bản thân. Một bài toán khó đang đặt ra trước mắt hắn.

Đăng nhận xét