Chương 29 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Dưới ánh trăng mờ ảo cuối tháng, Hoang Thạch Thôn chìm vào giấc ngủ say sau một ngày lao động mệt nhọc. Sự tĩnh lặng bao trùm, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió khẽ lùa qua mái tranh xơ xác.

Trong căn nhà tranh tồi tàn ở cuối thôn, Lãnh Mặc ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ ọp ẹp. Hắn không tu luyện, cũng không chuẩn bị thêm gì nữa. Mọi thứ cần thiết cho chuyến đi đã được sắp xếp gọn gàng trong một cái bọc vải nhỏ và túi da thú đeo bên hông. Con dao phay được giắt cẩn thận sau lưng, ám khí bằng tên tre tẩm độc đã được giấu kín trong tay áo. Hắn đã sẵn sàng.

Hắn nhắm mắt lại, nhưng không phải để nghỉ ngơi. Tâm trí hắn đang lướt qua những tháng ngày ngắn ngủi nhưng đầy biến động kể từ khi hắn trọng sinh tại nơi này. Từ một thiếu niên cô nhi sắp chết đói, hắn đã từng bước lấy lại sức mạnh, đạt đến Luyện Khí tầng ba, tôi luyện thân thể, đối mặt với yêu thú, giải quyết phiền phức cho cả thôn, và cả cuộc đấu trí ngầm với Thạch Hổ.

Hoang Thạch Thôn, nơi khởi đầu yếu đuối này, đã cho hắn một cái vỏ bọc tạm thời, một khoảng lặng để hắn hồi phục và chuẩn bị. Hắn không có chút lưu luyến nào với nơi này, cũng không có tình cảm gì với những con người ở đây. Đối với hắn, tất cả chỉ là bèo nước gặp nhau, là những quân cờ hoặc chướng ngại vật trên bàn cờ sinh tồn của hắn. Thạch Hổ, A Ngưu, những dân làng khác... rồi sẽ nhanh chóng bị hắn bỏ lại phía sau, trở thành những ký ức mờ nhạt trên con đường dài đằng đẵng mà hắn sắp bước đi.

Nỗi tiếc nuối duy nhất còn sót lại, vẫn là hình ảnh mơ hồ về người muội muội thất lạc. Hắn vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào về nàng. Nhưng hắn biết, ở lại Hoang Thạch Thôn này sẽ không bao giờ tìm được. Hắn phải đi ra thế giới rộng lớn hơn, phải trở nên mạnh mẽ hơn, mới có hy vọng tìm lại được người thân duy nhất đó. Đó là một chấp niệm, một mục tiêu âm thầm nhưng kiên định song hành cùng với nỗi hận thù và khát vọng đỉnh cao sức mạnh.

"Phong Vô Ngân, Lam Vũ... các ngươi hãy chờ đó." Hắn nghiến nhẹ răng, oán niệm khắc cốt ghi tâm lại trỗi dậy. "Ta sẽ trở lại Tinh Không, sớm thôi. Đến lúc đó, món nợ máu này, ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi!"

Hắn hít một hơi thật sâu, ép xuống những cảm xúc hỗn loạn, trả lại sự bình tĩnh lạnh lẽo cho tâm trí. Giờ không phải lúc để chìm đắm trong quá khứ hay tương lai xa vời. Điều quan trọng là thực tại, là bước đi tiếp theo.

Hắn đã chọn thời điểm rời đi là vào đêm nay. Mấy ngày tới sẽ có mưa lớn theo dự đoán của những người già trong thôn dựa vào kinh nghiệm nhìn trời nhìn mây. Mưa lớn sẽ gây khó khăn cho việc di chuyển, nhưng cũng là lớp vỏ bọc tốt nhất để xóa đi dấu vết và ngăn cản sự truy đuổi có thể có của Thạch Hổ. Hắn không thể đợi đến khi trời mưa mới đi, vì lúc đó Thạch Hổ có thể sẽ cảnh giác hơn. Hắn phải đi trước một bước.

Lãnh Mặc mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như dao quét qua căn phòng tối tăm một lần cuối. Không có gì để lưu luyến, không có gì để tiếc nuối. Chỉ có con đường phía trước, đầy rẫy chông gai nhưng cũng ẩn chứa vô vàn cơ hội.

Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng như một chiếc lá, khoác lên mình hành trang đơn sơ. Hắn đến bên cửa sổ, hé mắt nhìn ra ngoài. Trăng đã bị mây đen che phủ gần hết, bóng tối càng thêm dày đặc. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo hơi ẩm của cơn mưa sắp tới.

Đây chính là thời điểm thích hợp nhất.

Đăng nhận xét