Chương 30 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Không một tiếng động, Lãnh Mặc lách mình qua khe cửa sổ ọp ẹp thay vì mở cánh cửa chính có thể gây ra tiếng kẽo kẹt. Thân pháp của hắn, dù chỉ dựa trên nền tảng Luyện Khí tầng ba và sự khống chế cơ thể tinh tế, đã trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt hơn người thường rất nhiều. Hắn đáp xuống mặt đất mềm mại như một con mèo hoang, không để lại dấu vết rõ ràng.

Bóng tối là đồng minh tốt nhất của hắn. Hắn men theo những bức tường đất xiêu vẹo, ẩn mình trong những góc khuất, nhanh chóng di chuyển về phía bìa rừng ở hướng đông nam – hướng dẫn đến Thanh Thạch Trấn. Hắn tránh xa khu nhà của Thạch Hổ và những nơi có thể có người canh gác hoặc chó sủa. Linh thức được căng ra đến cực hạn, dò xét mọi động tĩnh trong phạm vi vài trượng xung quanh.

May mắn thay, màn đêm yên tĩnh và sự mệt mỏi của dân làng sau một ngày làm việc đã giúp hắn thuận lợi vượt qua khu vực làng xóm mà không bị ai phát hiện. Khi đặt chân lên con đường mòn dẫn vào khu rừng rậm, Lãnh Mặc mới khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.

Hắn không dừng lại, lập tức tăng tốc độ, lao sâu vào trong rừng. Cây cối rậm rạp nhanh chóng nuốt chửng bóng dáng nhỏ bé của hắn. Gió bắt đầu rít lên qua kẽ lá, mây đen kéo đến ngày một dày đặc, che kín cả bầu trời. Vài hạt mưa lớt phớt bắt đầu rơi xuống.

Lãnh Mặc không hề nao núng. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho một chuyến đi gian khổ. Khu rừng này nguy hiểm hơn khu rừng phía sau thôn rất nhiều, yêu thú cấp một không hiếm gặp, thậm chí có thể chạm trán yêu thú cấp hai. Hắn phải luôn duy trì cảnh giác cao độ.

Hắn di chuyển nhanh nhưng cực kỳ cẩn trọng, đôi mắt lạnh lẽo quét qua mọi bụi rậm, gốc cây, tai lắng nghe mọi âm thanh bất thường, linh thức không ngừng dò xét. Kinh nghiệm sinh tồn và chiến đấu phong phú từ kiếp trước là vốn liếng quý giá nhất giúp hắn nhận biết và tránh né phần lớn nguy hiểm.

Thỉnh thoảng, hắn cảm nhận được khí tức của yêu thú ẩn nấp đâu đó gần đường đi. Nếu là yêu thú cấp một yếu ớt hoặc không có dấu hiệu hung dữ, hắn sẽ lặng lẽ đi vòng qua. Nếu cảm thấy nguy hiểm hơn, hắn sẽ ẩn nấp, chờ đợi nó đi qua hoặc tìm một con đường khác an toàn hơn. Hắn không muốn lãng phí linh lực và gây ra tiếng động không cần thiết trong những trận chiến vô nghĩa. Mục tiêu của hắn là đến Thanh Thạch Trấn càng nhanh càng tốt.

Mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn, xối xả táp vào mặt hắn, làm con đường mòn trở nên trơn trượt và lầy lội. Tầm nhìn bị hạn chế đáng kể. Nhưng cơn mưa cũng là một lớp ngụy trang hoàn hảo, xóa đi dấu chân và mùi của hắn, khiến việc truy tìm trở nên gần như không thể.

Lãnh Mặc lấy ra một chiếc nón lá cũ kỹ mà hắn chuẩn bị sẵn, đội lên đầu để che mưa phần nào. Hắn không dừng lại nghỉ ngơi, tiếp tục cắm đầu đi về phía trước. Ý chí sắt đá không cho phép hắn lùi bước.

Khi bóng dáng Hoang Thạch Thôn đã hoàn toàn khuất dạng sau lưng, Lãnh Mặc bất chợt dừng lại trong giây lát, nhưng không phải để nhìn lại. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm đen kịt đang bị màn mưa bao phủ. Ánh mắt hắn không còn là sự lạnh lùng của kẻ sinh tồn trong ao tù, mà ánh lên một tia sáng khác lạ - đó là khát vọng được vẫy vùng nơi biển lớn.

Hoang Thạch Thôn chỉ là cái nôi tạm bợ. Huyền Thiên Đại Lục mênh mông này mới chỉ là bước đệm đầu tiên. Tinh Không bao la, Ba Ngàn Thế Giới huyền ảo, và Đại Khởi Nguyên Thế Giới chí cao vô thượng... đó mới là đích đến cuối cùng của hắn.

Con đường phía trước còn rất dài, rất gian nan, đầy rẫy sát cơ và cạm bẫy. Nhưng Lãnh Mặc không sợ hãi. Hắn đã chết một lần, đã nếm trải sự phản bội đau đớn nhất. Kiếp này, hắn sẽ chỉ tin vào sức mạnh của bản thân, dùng đôi tay này để nghiền nát mọi chướng ngại, đạp lên xương máu của kẻ địch để bước lên đỉnh cao.

Hắn quay người, bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên định lại hòa vào màn mưa và bóng tối thăm thẳm của khu rừng, bước những bước đầu tiên trên hành trình chinh phục thế giới rộng lớn. Biển lớn đang chờ hắn, và con ác long vừa mới thoát khỏi ao tù đang bắt đầu hành trình tung hoành của mình.

Đăng nhận xét