Chương 41 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Khi bóng tối đã hoàn toàn bao phủ, Lãnh Mặc mới bắt đầu tiến vào Thanh Thạch Trấn. Hắn chọn một lối vào phụ ở phía tây, nơi tường đá bao quanh có phần thấp và ít người qua lại hơn. Với thân thủ nhanh nhẹn của Luyện Khí tầng ba đỉnh phong, việc vượt qua bức tường thấp này không hề khó khăn.

Bên trong trấn khác hẳn vẻ hoang vu của rừng rậm hay sự tiêu điều của Hoang Thạch Thôn. Đường sá được lát đá xanh tuy đã cũ nhưng khá bằng phẳng, hai bên là những dãy nhà cửa san sát, đa số là nhà gỗ một tầng hoặc hai tầng, một vài căn xây bằng gạch đá trông khang trang hơn hẳn. Ánh đèn lồng tỏa ra từ các cửa hiệu và nhà dân, soi sáng những con đường nhỏ hẹp. Tiếng người nói cười, tiếng rao hàng muộn của vài gánh hàng rong, tiếng vó ngựa thỉnh thoảng vang lên, tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp dù đã về đêm.

Lãnh Mặc nhanh chóng hòa mình vào dòng người đi lại trên phố, bộ quần áo rách rưới và gương mặt lạnh lùng của hắn không thu hút quá nhiều sự chú ý trong một trấn nhỏ nơi dân cư đa phần là người lao động bình thường hoặc thợ săn, thương nhân ghé lại. Hắn như một giọt nước hòa vào biển cả, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh.

Hắn đi qua các cửa hàng bán tạp hóa, vũ khí thô sơ, hiệu thuốc, tửu lâu... cố gắng ghi nhớ vị trí và đánh giá quy mô của chúng. Hắn cũng chú ý đến những người có khí tức linh lực dao động – đa số chỉ là Luyện Khí tầng một, tầng hai, có lẽ là hộ vệ của thương đội hoặc vài tán tu cấp thấp. Thỉnh thoảng mới thấy một hai người đạt đến Luyện Khí tầng ba như hắn, nhưng khí tức không ổn định bằng.

Hắn cần tìm một nơi ở tạm thời, rẻ tiền và kín đáo. Đi ngang qua vài khách điếm trông khá tươm tất, hắn biết mình không đủ khả năng chi trả và cũng không muốn gây chú ý. Cuối cùng, hắn tìm thấy một khu nhà trọ tồi tàn nằm sâu trong một con hẻm nhỏ tối tăm ở phía đông trấn. Nơi này trông cũ kỹ, ẩm thấp, nhưng giá thuê chắc chắn sẽ rẻ hơn nhiều và ít bị để ý hơn.

Hắn bước vào, một lão già trông coi nhà trọ đang gà gật sau quầy gỗ mục nát. Lãnh Mặc dùng vài đồng bạc vụn cuối cùng còn sót lại trong túi (nhặt được từ xác chết nào đó trong rừng hoặc đổi từ chút da thú không đáng kể) để thuê một căn phòng nhỏ xíu, ẩm thấp ở trên gác mái cho ba ngày. Lão già nhận tiền, liếc nhìn Lãnh Mặc một cái thờ ơ rồi lại tiếp tục ngủ gà ngủ gật, không hỏi han gì thêm. Nơi này rõ ràng thường xuyên đón những khách trọ nghèo khó hoặc có lai lịch không rõ ràng.

Căn phòng chỉ đủ kê một chiếc giường gỗ cứng và một cái bàn nhỏ lung lay. Không khí ẩm mốc, có mùi khó chịu. Nhưng đối với Lãnh Mặc, đây đã là quá đủ. Hắn cần một nơi để tạm thời nghỉ chân, điều tức và lên kế hoạch tiếp theo, không phải để hưởng thụ. Hắn kiểm tra kỹ căn phòng, đảm bảo không có gì bất thường, rồi mới ngồi xuống, bắt đầu điều tức và suy tính cho ngày mai.

Đăng nhận xét