Chương 43 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Ánh mắt dò xét của lão giả bán hàng không hề khiến Lãnh Mặc nao núng. Hắn vẫn đứng yên lặng, gương mặt không biểu cảm, chờ đợi lão đưa ra giá. Hắn biết việc một thiếu niên như hắn sở hữu vật liệu yêu thú cấp một đỉnh phong sẽ gây chú ý, nhưng hắn không thể không bán chúng để có kinh phí hoạt động.

Lão giả nhìn Lãnh Mặc một lúc, thấy thiếu niên này bình tĩnh lạ thường, không giống những kẻ may mắn nhặt được hoặc trộm cắp mà thường tỏ ra lo sợ, bối rối. Lão thầm đánh giá cao tâm tính này, nhưng bản chất thương nhân vẫn khiến lão muốn ép giá.

"Nội đan này tuy là cấp một đỉnh phong nhưng linh khí có chút tạp loạn, da sói cũng có vài chỗ hơi xước." Lão giả chậm rãi nói, giọng điệu như đang chê bai. "Ta chỉ có thể trả ngươi ba mươi đồng bạc cho cả hai thứ này."

Ba mươi đồng bạc? Lãnh Mặc nhíu mày trong lòng. Dù hắn không rõ giá cả cụ thể ở Thanh Thạch Trấn, nhưng hắn biết giá trị thực của nội đan và da Thiết Bối Lang cấp một đỉnh phong chắc chắn cao hơn thế rất nhiều, ít nhất cũng phải tương đương vài viên linh thạch hạ phẩm. Lão già này rõ ràng thấy hắn còn nhỏ tuổi, lại ăn mặc rách rưới nên muốn bắt chẹt.

"Ba viên linh thạch hạ phẩm." Lãnh Mặc lạnh lùng ra giá, không hề có ý định mặc cả lòng vòng. Linh thạch mới là thứ hắn cần hơn bạc trắng thông thường.

Lão giả hơi sững sờ trước sự quả quyết và cái giá mà Lãnh Mặc đưa ra. Lão không ngờ thiếu niên này lại biết đến linh thạch và còn định giá chuẩn như vậy. Điều này càng khiến lão khẳng định Lãnh Mặc không phải người bình thường.

"Tiểu huynh đệ nói đùa rồi." Lão giả cười gượng. "Ba viên linh thạch hạ phẩm là giá mua vào của các cửa hàng lớn trong thành trì kia. Ở trấn nhỏ này làm sao có giá đó?"

"Vậy thì ta mang đến nơi khác bán." Lãnh Mặc không nói nhiều, đưa tay định thu lại nội đan và da sói. Hắn biết lão già này chắc chắn có thể trả giá cao hơn, chỉ là đang cò kè mà thôi.

"Ấy, khoan đã tiểu huynh đệ!" Lão giả vội ngăn lại. Lão biết nếu để Lãnh Mặc đi, lão sẽ mất một món hời. Vật liệu yêu thú cấp một đỉnh phong không phải lúc nào cũng có ở trấn nhỏ này. "Thôi được rồi, nể tình tiểu huynh đệ có thực lực không tầm thường. Hai viên linh thạch hạ phẩm và mười đồng bạc, đây là giá cuối cùng ta có thể trả."

Lãnh Mặc suy nghĩ một chút. Hai viên linh thạch hạ phẩm cũng đủ để hắn trang trải chi phí cơ bản và mua một ít vật dụng cần thiết. Ép giá thêm có thể khiến lão già này tức giận hoặc gây chú ý không cần thiết.

"Được." Hắn gật đầu đồng ý.

Lão giả thở phào nhẹ nhõm, lấy ra hai viên linh thạch hạ phẩm óng ánh và mười đồng bạc đưa cho Lãnh Mặc, đồng thời nhận lấy nội đan và da sói. Giao dịch hoàn thành.

Lãnh Mặc nhận lấy linh thạch và tiền bạc, cảm nhận được linh khí tinh thuần tỏa ra từ hai viên đá nhỏ trong lòng bàn tay. Đây chính là năng lượng cần thiết cho việc tu luyện và đột phá sau này. Hắn cẩn thận cất chúng vào túi vải bên hông rồi quay người rời đi.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo, có chút ngập ngừng vang lên từ phía sau lưng hắn: "Vị... vị công tử này, xin dừng bước."

Lãnh Mặc dừng lại, quay đầu nhìn. Người vừa gọi hắn là một thiếu nữ mặc váy lam nhạt, gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời đang nhìn hắn với vẻ tò mò và một chút ngưỡng mộ. Bên cạnh nàng là một người phụ nữ trung niên có lẽ là người nhà hoặc người hầu. Thiếu nữ này trông có vẻ quen mặt, hình như hắn đã thoáng thấy nàng ở một hiệu thuốc gần đó khi đi ngang qua lúc sáng.

Đây là Lam Nhược Y, con gái út của chủ hiệu thuốc lớn nhất nhì Thanh Thạch Trấn – Lam gia Dược Phường. Nàng tình cờ đi ngang qua khu chợ, thấy cảnh Lãnh Mặc giao dịch với lão giả bán hàng. Nàng bị thu hút bởi khí chất lạnh lùng, bình tĩnh và sự quyết đoán của thiếu niên ăn mặc rách rưới này khi đối mặt với lão thương nhân gian xảo. Đặc biệt là khi Lãnh Mặc lấy ra nội đan yêu thú cấp một đỉnh phong và bình tĩnh trả giá bằng linh thạch, sự tò mò và ấn tượng trong lòng nàng càng lớn hơn. Nàng cảm thấy thiếu niên này rất khác biệt, ẩn chứa một bí mật nào đó.

Lãnh Mặc nhìn Lam Nhược Y, ánh mắt không chút dao động. Hắn không quan tâm thiếu nữ này là ai hay có ý đồ gì, chỉ thấy phiền phức vì bị làm gián đoạn.

"Có chuyện gì?" Giọng hắn vẫn lạnh như băng.

Đăng nhận xét