Chương 5 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Lãnh Mặc ôm nửa cái đùi thỏ tươi quay trở về căn nhà tranh rách nát của mình. Hắn không vội vàng ăn ngay mà bắt đầu tìm kiếm củi lửa. Hắn cần phải nướng chín nó.

Trong sân và góc nhà còn sót lại một ít cành cây khô và lá mục. Hắn gom chúng lại, sau đó dùng hai viên đá lửa tìm được trước đó để nhóm lửa. Với sự trợ giúp của một tia linh khí Luyện Khí tầng một yếu ớt, việc nhóm lửa trở nên dễ dàng hơn rất nhiều so với một phàm nhân bình thường.

Chẳng mấy chốc, một ngọn lửa nhỏ đã bùng lên trong khoảng sân hiu quạnh. Lãnh Mặc dùng một cành cây chắc chắn xiên qua nửa cái đùi thỏ, đặt lên trên đống lửa để nướng. Mùi thịt nướng thơm lừng nhanh chóng lan tỏa trong không khí, một mùi hương xa xỉ đối với cuộc sống thường ngày ở Hoang Thạch Thôn.

Đây là bữa ăn tử tế đầu tiên của hắn kể từ khi trọng sinh. Hắn ngồi bên đống lửa, kiên nhẫn chờ đợi thịt chín, ánh mắt nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa, sâu thẳm và khó đoán.

Thịt thỏ nướng chín vàng, mỡ chảy xèo xèo, tỏa mùi thơm hấp dẫn. Lãnh Mặc xé một miếng thịt nóng hổi, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng. Hắn ăn một cách chậm rãi, nhai kỹ từng miếng, không phải vì thưởng thức hương vị, mà là để hấp thụ tối đa nguồn dinh dưỡng quý giá từ nó, bổ sung năng lượng cho cơ thể đang cực kỳ thiếu thốn này.

Cảm giác ấm áp và no đủ dần dần lan tỏa khắp cơ thể, xua đi cái lạnh lẽo và cảm giác trống rỗng đã giày vò hắn từ lúc tỉnh lại. Năng lượng từ thịt thỏ được hấp thu, chuyển hóa thành khí huyết, nuôi dưỡng thân thể đang khô héo. Làn da tái nhợt của hắn dường như cũng hồng hào hơn một chút.

Ăn xong nửa cái đùi thỏ, Lãnh Mặc cảm thấy cơ thể đã có thêm không ít sức lực. Hắn cẩn thận dập tắt đống lửa, không để lại dấu vết gì có thể gây phiền phức. Sau đó, hắn quay vào nhà, đóng chặt cánh cửa ọp ẹp, tiếp tục ngồi xuống tu luyện.

Hắn cần tận dụng mọi giây phút để trở nên mạnh mẽ hơn. Luyện Khí Kỳ tầng một là quá yếu, ở Hoang Thạch Thôn này, có lẽ chỉ đủ sức đối phó với một con chó hoang hung dữ. Hắn cần phải nhanh chóng đột phá, tích lũy thêm linh khí.

Hắn nhắm mắt lại, tâm thần hoàn toàn chìm vào việc dẫn khí nhập thể. Có thêm chút khí lực và dinh dưỡng từ bữa ăn, quá trình dẫn khí lần này dường như cũng thuận lợi hơn một chút, dù linh khí xung quanh vẫn mỏng manh và hỗn tạp như cũ. Từng sợi linh khí yếu ớt được hắn cẩn thận lọc bỏ tạp chất, chậm rãi hút vào cơ thể, tích lũy trong đan điền trống rỗng.

Đồng thời, hắn cũng bắt đầu lục lọi trong kho tàng ký ức khổng lồ của Kình Thiên Tinh Chủ. Hắn cần một bộ công pháp tu luyện, dù là cấp thấp nhất, cũng tốt hơn là chỉ dựa vào việc hấp thu linh khí một cách bản năng và thô sơ như hiện tại. Một bộ công pháp tốt có thể giúp hắn hấp thu linh khí hiệu quả hơn, vận chuyển linh lực nhanh hơn, và đặt nền móng vững chắc hơn cho con đường tu luyện sau này.

Tuy nhiên, ký ức của hắn về những công pháp cấp thấp ở các vị diện sơ cấp đã quá mơ hồ sau hàng vạn năm chinh chiến ở Tinh Không. Những công pháp thần cấp, thánh cấp hắn từng tu luyện thì lại hoàn toàn không phù hợp với thân thể yếu ớt và môi trường linh khí cằn cỗi này. Cưỡng ép tu luyện chỉ có con đường bạo thể mà chết.

"Xem ra phải tự mình tìm kiếm hoặc sáng tạo ra một môn công pháp phù hợp với tình hình hiện tại." Lãnh Mặc thầm nghĩ. Với kiến thức và tầm nhìn của hắn, việc tạo ra một môn công pháp Luyện Khí Kỳ cơ bản không phải là không thể, nhưng sẽ tốn không ít thời gian và tinh lực.

Trong lúc đang tìm kiếm trong ký ức, hắn cũng không quên quan sát nội tình cơ thể mình. Hắn mơ hồ cảm nhận được, sâu trong huyết mạch của thân thể này, dường như có ẩn chứa một thứ gì đó cực kỳ cổ xưa và mạnh mẽ, nhưng lại đang ngủ say, hoàn toàn tĩnh lặng.

"Là ảo giác do linh hồn chưa ổn định, hay thân thể này thật sự có điều gì đó đặc biệt?" Lãnh Mặc nhíu mày. Hắn không thể xác định rõ ràng vào lúc này. Linh hồn lực của hắn còn quá yếu, chưa đủ để thăm dò sâu vào bí mật của huyết mạch. Hắn cũng không nhớ rõ nguyên nhân mình trọng sinh, mọi thứ xảy ra quá đột ngột và bí ẩn. Có lẽ sự trọng sinh này không hoàn toàn là ngẫu nhiên?

Hắn tạm thời gác lại những nghi hoặc này. Dù thân thể này có bí mật gì đi nữa, việc cấp bách nhất vẫn là nâng cao thực lực. Chỉ khi đủ mạnh, hắn mới có thể tự bảo vệ mình, tìm hiểu mọi bí ẩn và thực hiện những mục tiêu của bản thân.

Bóng tối dần buông xuống, bao phủ Hoang Thạch Thôn trong sự tĩnh lặng chết chóc. Bên trong căn nhà tranh rách nát, chỉ có ánh lửa yếu ớt từ đống than hồng còn sót lại hắt bóng lên khuôn mặt non nớt nhưng lại mang ánh mắt già dặn, lạnh lẽo của Lãnh Mặc. Hắn vẫn ngồi yên như tượng đá, kiên trì hấp thu từng tia linh khí mỏng manh, nhen nhóm lại ngọn lửa sức mạnh từ đống tro tàn của sự phản bội và tuyệt vọng.

Đăng nhận xét