Chương 4 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Đối mặt với ánh mắt và lời lẽ chế giễu của đám thợ săn, Lãnh Mặc không hề tỏ ra sợ hãi hay tức giận. Gương mặt tái nhợt của hắn vẫn lạnh tanh, đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng. Hắn biết rõ, ở nơi tôn thờ sức mạnh này, tỏ ra yếu đuối hay phẫn nộ chỉ càng khiến người khác coi thường và bắt nạt. Hắn cần phải thể hiện giá trị của mình, dù chỉ là một chút, để có thể đứng vững và tìm kiếm cơ hội.

"Vận khí tốt, chưa chết được." Lãnh Mặc bình tĩnh đáp lại, giọng nói khàn khàn nhưng không hề run rẩy.

Người đàn ông thủ lĩnh, tên Thạch Hổ, thủ lĩnh đám thợ săn trẻ và cũng là người có sức khỏe tốt nhất thôn, hừ lạnh một tiếng. Hắn nhìn Lãnh Mặc từ trên xuống dưới, đánh giá thân hình gầy yếu như que củi của thiếu niên, ánh mắt càng thêm khinh thường: "Chưa chết? Nhìn cái bộ dạng sắp chết đói của mày kìa! Ra đây làm gì? Định đến xin ăn bố thí hả?"

Vài tên thợ săn khác cười phá lên, tiếng cười đầy ác ý. Họ vốn coi thường những kẻ yếu đuối như Lãnh Mặc, xem việc trêu chọc hắn như một thú vui tiêu khiển.

Lãnh Mặc phớt lờ sự chế nhạo đó. Hắn biết muốn có được sự tôn trọng, dù chỉ là tạm thời, hắn phải chứng minh mình hữu dụng. Hắn nhìn mấy con thú rừng nằm trên đất, rồi nhìn con dao phay rỉ sét trong tay mình.

"Ta không xin ăn." Hắn nói, giọng điệu vẫn đều đều. "Ta muốn dùng sức lao động để đổi lấy thức ăn."

"Sức lao động?" Thạch Hổ cười nhạt, "Mày thì có sức gì? Gió thổi cũng bay. Hay mày định dùng con dao cùn kia của mày để làm gì?"

"Ta có thể giúp các người xử lý đám con mồi này." Lãnh Mặc chỉ vào mấy con thỏ và gà rừng. "Lột da, làm sạch nội tạng. Kỹ thuật của ta không tệ. Đổi lại, ta chỉ cần một phần nhỏ thức ăn đủ cho hôm nay."

Đề nghị của Lãnh Mặc khiến đám thợ săn hơi bất ngờ. Một thằng nhóc gầy yếu sắp chết đói lại đòi làm việc để đổi thức ăn, thay vì cầu xin? Hơn nữa còn tự tin vào kỹ thuật xử lý con mồi của mình?

Thạch Hổ nheo mắt nhìn Lãnh Mặc, có chút nghi hoặc. Việc xử lý con mồi sau mỗi chuyến đi săn đúng là tốn thời gian và khá phiền phức. Nếu có người làm thay, họ có thể nghỉ ngơi sớm hơn hoặc có thời gian làm việc khác. Nhưng giao cho một thằng nhóc yếu ớt như Lãnh Mặc liệu có ổn không?

"Mày biết làm thật à?" Một thợ săn trẻ tuổi bên cạnh Thạch Hổ hỏi với giọng nghi ngờ.

"Thử thì biết." Lãnh Mặc đáp gọn.

Thạch Hổ suy nghĩ một lát. Dù sao cũng chẳng mất gì. Nếu thằng nhóc này làm được thì tốt, họ đỡ việc. Nếu không làm được, cùng lắm là mắng chửi vài câu rồi đuổi đi.

"Được rồi." Thạch Hổ chỉ vào một con thỏ rừng khá lớn. "Mày làm sạch con thỏ này cho tao xem. Nếu làm tốt, gọn gàng, tao cho mày nửa cái đùi thỏ. Còn nếu làm hỏng hoặc lề mề, thì đừng trách tao không khách khí!" Hắn ta trừng mắt cảnh cáo.

"Được." Lãnh Mặc không nói nhiều, đi đến nhặt con thỏ lên. Hắn cũng không yêu cầu thêm dụng cụ gì khác, chỉ dùng con dao phay rỉ sét của mình.

Hắn đi đến một gốc cây gần đó, đặt con thỏ xuống. Dưới ánh mắt tò mò và dò xét của đám thợ săn, hắn bắt đầu công việc.

Và rồi, tất cả bọn họ đều phải kinh ngạc.

Động tác của Lãnh Mặc nhanh nhẹn, chuẩn xác và thành thạo đến khó tin. Con dao phay rỉ sét trong tay hắn trở nên linh hoạt lạ thường. Lột da, cắt khớp, mổ bụng, lấy nội tạng, rửa sạch bằng chút nước mang theo... mọi công đoạn đều được thực hiện một cách gọn gàng, dứt khoát, không một động tác thừa, không lãng phí chút thịt nào. Kỹ năng này hoàn toàn không giống với một thiếu niên chưa từng trải sự đời, mà giống như một đồ tể hoặc thợ săn lão luyện đã làm việc này hàng ngàn lần.

Đám thợ săn, kể cả Thạch Hổ, đều trợn mắt há mồm nhìn. Họ không thể tin nổi một thằng nhóc gầy yếu như vậy lại có kỹ năng xử lý con mồi siêu việt đến thế. Thậm chí còn tốt hơn cả những người kinh nghiệm nhất trong bọn họ.

Chưa đầy một khắc đồng hồ, con thỏ rừng đã được làm sạch sẽ hoàn toàn, thịt và da được tách riêng, nội tạng được loại bỏ gọn gàng, đặt trên một phiến lá lớn sạch sẽ.

Lãnh Mặc đứng dậy, phủi nhẹ tay, nhìn về phía Thạch Hổ, ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút kiêu ngạo hay chờ đợi lời khen.

Thạch Hổ hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, nhìn thành quả trước mắt, rồi lại nhìn thiếu niên Lãnh Mặc với ánh mắt hoàn toàn khác. Hắn không còn dám coi thường thằng nhóc này nữa. Hắn biết mình đã nhìn lầm người.

"Khá lắm!" Thạch Hổ gật đầu, giọng nói đã bớt đi vẻ cộc cằn. "Không ngờ mày lại có bản lĩnh này. Được, tao giữ lời." Hắn lấy dao chặt nửa cái đùi sau của con thỏ, phần nhiều thịt nhất, đưa cho Lãnh Mặc. "Cầm lấy đi. Phần thưởng xứng đáng cho mày."

Lãnh Mặc nhận lấy nửa cái đùi thỏ, mùi thịt tươi xộc vào mũi khiến cái bụng đói của hắn càng thêm cồn cào. Hắn khẽ gật đầu cảm ơn một cách chiếu lệ, rồi không nói gì thêm, quay người rời đi. Hắn đã đạt được mục đích của mình.

Nhìn bóng lưng gầy gò nhưng thẳng tắp của Lãnh Mặc rời đi, đám thợ săn im lặng nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu và kinh ngạc. Thằng nhóc này... rốt cuộc là ai?

Đăng nhận xét