Chương 57 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Lãnh Mặc bước đến trước Thí Linh Thạch đen tuyền, không khí xung quanh dường như ngưng trọng lại. Hắn cảm nhận được nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào mình, có tò mò, có dò xét, có cả thờ ơ. Nhưng hắn không để tâm, chỉ tập trung vào khối đá trước mặt.

Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa bàn tay phải của mình ra, đặt vào lõm đá hình bàn tay trên bề mặt Thí Linh Thạch. Một cảm giác lạnh lẽo và một luồng năng lượng kỳ lạ, ôn hòa từ khối đá truyền vào cơ thể hắn, dường như đang dò xét thứ gì đó sâu bên trong huyết mạch và linh hồn.

Thời gian như ngừng trôi. Mọi người bên dưới nín thở chờ đợi kết quả. Liệu thiếu niên có khí chất đặc biệt này sẽ mang lại bất ngờ gì? Hay cũng chỉ là một người bình thường không có linh căn? Lam Nhược Y cũng hồi hộp nhìn chăm chú, lòng thầm mong Lãnh Mặc có được kết quả tốt.

Một giây, hai giây, ba giây... Thí Linh Thạch vẫn im lìm, không hề có phản ứng.

Sự im lặng kéo dài khiến không khí càng thêm căng thẳng. Vị đệ tử phụ trách kiểm tra nhíu mày, định lên tiếng tuyên bố kết quả "không có linh căn". Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên từ đám đông bên dưới.

"Xem ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi."

"Trông thì có vẻ khác người, hóa ra cũng chỉ là phế vật không có linh căn."

"Ha ha, lại một kẻ ảo tưởng nữa."

Ngay cả Lam Nhược Y cũng không khỏi có chút thất vọng. Lẽ nào nàng đã nhìn lầm người?

Trong lòng Lãnh Mặc cũng chùng xuống đáy vực. Không có linh căn? Lẽ nào thân thể này thực sự là một phế thể không thể tu tiên theo con đường chính thống? Hắn không cam lòng!

Nhưng đúng vào lúc hắn gần như tuyệt vọng, định rút tay về, Thí Linh Thạch đột nhiên rung lên một cách dữ dội. Một tiếng ông minh trầm thấp vang vọng khắp quảng trường.

Ngay sau đó, hai luồng sáng rực rỡ đến chói mắt đột ngột bùng phát từ khối đá!

Một luồng sáng màu đen tuyền, sâu thẳm như vực tối, mang theo khí tức tử vong lạnh lẽo và hủy diệt.

Một luồng sáng màu hoàng kim rực rỡ, uy nghiêm như mặt trời, ẩn chứa sức mạnh sinh mệnh bàng bạc và khí tức cổ xưa, cao quý.

Hai luồng sáng một đen một vàng đan xen vào nhau, không hề xung đột mà lại hòa quyện một cách kỳ dị, tạo thành một cột sáng âm dương xoay tròn, phóng thẳng lên trời cao! Ánh sáng mạnh mẽ đến mức át đi cả ánh mặt trời, khiến tất cả mọi người có mặt phải nheo mắt lại, không dám nhìn thẳng. Khí tức uy áp khủng bố từ hai luồng sáng lan tỏa ra, khiến không khí như ngưng đọng, linh khí trong trời đất cũng trở nên hỗn loạn.

"Cái... cái gì đây?"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ánh sáng đen và vàng? Đó là thuộc tính gì?"

Tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay cả vị Trưởng lão Vân Tiêu Các vốn luôn bình tĩnh cũng phải trợn mắt há mồm, gương mặt lộ rõ vẻ chấn động và không thể tin nổi. Hai vị đệ tử đứng gần Thí Linh Thạch nhất bị khí tức uy áp đẩy lùi về sau mấy bước, mặt mày trắng bệch.

Chỉ có Lãnh Mặc đang đặt tay trên Thí Linh Thạch là không bị ảnh hưởng bởi uy áp đó. Hắn cảm nhận rõ ràng hai luồng năng lượng một đen một vàng quen thuộc mà xa lạ đang trào dâng từ sâu trong huyết mạch của mình, thông qua Thí Linh Thạch mà bộc phát ra bên ngoài.

Hắc ám? Hoàng kim? Đây là... Hắn mơ hồ nhớ lại những truyền thuyết về hai loại huyết mạch tối thượng mà hắn từng nghe qua ở Tinh Không... Không lẽ nào...?

Cột sáng âm dương kinh thiên động địa chỉ duy trì trong khoảng mười mấy hơi thở rồi từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất vào trong Thí Linh Thạch. Khối đá đen tuyền trở lại vẻ bình thường, nhưng bề mặt nhẵn bóng của nó dường như có thêm vài vết nứt nhỏ li ti. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi trở lại, nhưng quảng trường vẫn chìm trong sự im lặng chết chóc.

Tất cả mọi người đều hóa đá, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Lãnh Mặc, người vẫn đang đứng đó với bàn tay đặt trên Thí Linh Thạch, gương mặt lạnh tanh nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa sự chấn động và nghi hoặc cực độ.

Kết quả kiểm tra này... hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, kể cả chính bản thân Lãnh Mặc.

Đăng nhận xét