Chương 7 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Sự thay đổi của Lãnh Mặc, dù không quá rõ ràng, cũng không thoát khỏi con mắt quan sát của Thạch Hổ và đám thợ săn. Họ nhận thấy thiếu niên cô nhi này không chỉ có kỹ năng xử lý con mồi đáng kinh ngạc mà còn trở nên cứng cỏi và trầm lặng hơn. Vẻ yếu đuối sắp chết đói ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một khí chất gì đó khó tả, lạnh lùng và khiến người khác có chút e dè.

Thạch Hổ là người cảm nhận rõ nhất sự thay đổi này. Hắn là kẻ mạnh nhất trong đám thanh niên trai tráng ở thôn, quen nhìn người bằng sức mạnh và giá trị sử dụng. Ban đầu, hắn chỉ coi Lãnh Mặc như một công cụ hữu dụng tạm thời để xử lý con mồi. Nhưng sau vài lần tiếp xúc và quan sát, hắn bắt đầu cảm thấy thiếu niên này không đơn giản.

"Thằng nhóc đó... dạo này trông khác hẳn." Một buổi tối, sau khi uống vài vò rượu tự nấu, Thạch Hổ nói với mấy tên đệ tử thân cận của mình trong căn nhà gỗ của hắn, nơi tươm tất hơn nhiều so với nhà của Lãnh Mặc.

"Đúng vậy, Hổ ca." Một tên gật đầu. "Nó ít nói, lầm lì, nhưng làm việc gì cũng gọn gàng, nhanh nhẹn. Kỹ thuật xử lý con mồi của nó đúng là không chê vào đâu được. Mấy lần trước nhờ nó làm giúp, chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu thời gian."

"Không chỉ vậy," Thạch Hổ nheo mắt, nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo không chút sợ hãi của Lãnh Mặc khi đối diện với hắn. "Nó không giống một đứa trẻ con chút nào. Ánh mắt đó... quá bình tĩnh, quá sâu. Giống như... nó đã thấy nhiều chuyện hơn cả chúng ta vậy."

"Hổ ca nghĩ nhiều rồi." Một tên khác cười nói. "Chắc là do chết đi sống lại nên tính tình thay đổi chút thôi. Dù sao nó vẫn chỉ là một thằng nhóc gầy yếu, làm gì được chúng ta?"

Thạch Hổ không nói gì, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Hắn là người sống bằng kinh nghiệm và trực giác của kẻ đi săn. Trực giác mách bảo hắn, Lãnh Mặc không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Có thể thằng nhóc này đang che giấu điều gì đó, hoặc có một bí mật nào đó.

Tuy nhiên, Thạch Hổ cũng không phải kẻ ngu ngốc. Hắn biết Hoang Thạch Thôn là nơi cá lớn nuốt cá bé. Dù Lãnh Mặc có bí mật gì đi nữa, chỉ cần hắn ta vẫn còn yếu đuối và có giá trị lợi dụng, Thạch Hổ sẽ không vội vàng gây khó dễ. Ngược lại, hắn còn muốn kéo Lãnh Mặc lại gần hơn, khai thác tối đa giá trị của thiếu niên này.

"Từ mai," Thạch Hổ ra lệnh, "Nếu thằng nhóc đó đến đổi thức ăn, cứ cho nó nhiều hơn một chút. Thỉnh thoảng cũng hỏi xem nó có muốn đi theo chúng ta vào rừng không. Cứ nói là cần người phụ giúp việc vặt, chia cho nó ít chiến lợi phẩm. Phải làm cho nó cảm thấy đi theo chúng ta có lợi."

Mấy tên đệ tử tuy không hiểu rõ ý đồ của Thạch Hổ, nhưng vẫn răm rắp tuân lệnh.

Thạch Hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối bao trùm thôn làng nghèo khó. Hắn không biết rằng, sự tính toán và ý định muốn lợi dụng Lãnh Mặc của hắn, có thể sẽ gieo mầm cho những phiền phức không lường trước được trong tương lai, không chỉ cho bản thân hắn mà còn cho cả Hoang Thạch Thôn này. Bởi vì, con hổ mà hắn đang muốn thuần hóa, thực chất lại là một con ác long đến từ tinh không sâu thẳm.

Đăng nhận xét