Chương 154 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Theo kế hoạch, đội bốn người Lãnh Mặc tiến về phía tây của Hắc Phong Hạp, hướng đến Loạn Thạch Lâm. Khu vực này đúng như tên gọi, là một mê cung đá khổng lồ với địa hình cực kỳ phức tạp. Những cột đá, tảng đá với đủ hình thù kỳ dị nằm ngổn ngang, tạo thành vô số ngõ ngách, hang hốc và những con đường quanh co, khúc khuỷu.

Đi trong Loạn Thạch Lâm giống như đi vào một trận đồ bát quái tự nhiên, rất dễ bị mất phương hướng. Gió thổi qua các khe đá tạo ra những âm thanh rít gào kỳ lạ, càng làm tăng thêm cảm giác hoang mang và áp lực.

Vương Thông lúc này phát huy tối đa vai trò của mình. Hắn ta thi triển thân pháp Phong hệ, di chuyển nhanh nhẹn và linh hoạt giữa các tảng đá, liên tục để lại những ký hiệu đặc biệt hoặc dùng linh thức dò xét đường đi, dẫn dắt cả đội tiến lên một cách tương đối chính xác, tránh được nhiều ngõ cụt hoặc khu vực nguy hiểm.

Tuy nhiên, Loạn Thạch Lâm không chỉ có địa hình phức tạp. Nơi đây còn là địa bàn của nhiều loại yêu thú hệ Thổ và Đá xảo quyệt. Phổ biến nhất là Thạch Hầu Tử – loại yêu thú cấp một, cấp hai nhỏ bé nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, giỏi ẩn nấp và ném đá tấn công từ xa; và Nham Giáp Quy – yêu thú cấp hai có lớp phòng ngự cực kỳ cứng rắn, thường nằm im giả dạng tảng đá để phục kích con mồi.

Đội của Lãnh Mặc liên tục bị quấy nhiễu bởi lũ Thạch Hầu Tử. Chúng ném đá tới tấp từ trên cao hoặc từ các góc khuất, tuy uy lực không quá lớn nhưng rất phiền phức và làm chậm tốc độ di chuyển. Thạch Nham với khả năng phòng ngự mạnh mẽ phải liên tục giơ tấm khiên đá lớn của mình lên che chắn cho cả đội. Lý Thanh Sam thì dùng dây leo trói buộc, Lãnh Mặc và Vương Thông thỉnh thoảng phải ra tay tiêu diệt những con quá hung hăng.

Nguy hiểm hơn là những con Nham Giáp Quy ẩn nấp. Đã có lần, cả đội suýt chút nữa giẫm phải một con Nham Giáp Quy cấp hai hậu kỳ đang giả dạng tảng đá. May mắn là linh thức của Lãnh Mặc nhạy bén hơn, phát hiện ra sự bất thường và kịp thời cảnh báo. Con rùa đá bị kinh động, tức giận tấn công, lớp mai cứng rắn của nó khiến cả Thạch Nham cũng phải rất vất vả mới chống đỡ được. Cuối cùng, phải nhờ Lãnh Mặc dùng hàn khí cực độ tấn công liên tục vào điểm yếu ở phần đầu và chân của nó mới có thể đánh lui được con yêu thú khó chịu này.

Sau trận chiến với Nham Giáp Quy, cả đội đều có chút mệt mỏi và tiêu hao. Họ tìm một hang đá tương đối an toàn để nghỉ ngơi và hồi phục.

Trong lúc nghỉ ngơi, Liễu Thanh Thanh lấy ra một ít đan dược hồi phục linh lực đơn giản chia cho mọi người (trừ Lãnh Mặc từ chối). Nàng cũng dùng Mộc hệ linh lực để chữa trị vết thương nhẹ cho Thạch Nham và Vương Thông trong quá trình chiến đấu. Sự phối hợp và hỗ trợ lẫn nhau trong đội bắt đầu hình thành một cách tự nhiên hơn.

Lãnh Mặc vẫn giữ vẻ trầm lặng, ngồi một góc tự điều tức. Nhưng hắn cũng âm thầm quan sát ba người đồng đội. Thạch Nham phòng ngự tốt, đáng tin cậy. Vương Thông nhanh nhẹn, thăm dò hiệu quả. Liễu Thanh Thanh cẩn thận, có khả năng hỗ trợ và chữa trị. Đội hình này quả thực không tệ. Nếu có thể phối hợp tốt hơn nữa, họ hoàn toàn có khả năng vượt qua những thử thách khó khăn hơn phía trước.

Tuy nhiên, hắn vẫn giữ sự cảnh giác và khoảng cách nhất định. Hắn không quên mục đích thực sự của mình khi tham gia đội ngũ này. Hợp tác chỉ là tạm thời, lợi ích cá nhân mới là trên hết.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, đội bốn người lại tiếp tục hành trình xuyên qua Loạn Thạch Lâm. Họ đã đi được hơn nửa chặng đường, khu vực Âm Phong Cốc nguy hiểm hơn đang ở phía trước.

Đăng nhận xét