Lãnh Mặc đợi cho Tiểu Hà khóc một lúc lâu, đến khi tiếng khóc nhỏ dần, mới lên tiếng: "Người đã chết không thể sống lại. Nén bi thương đi."
Tiểu Hà ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn Lãnh Mặc, ánh mắt vừa biết ơn vừa có chút sợ hãi và hoang mang. Ông nàng đã mất, nàng giờ đây bơ vơ không nơi nương tựa giữa thành Vĩnh An xa lạ này, không biết phải làm gì tiếp theo.
Lãnh Mặc nhìn thiếu nữ đáng thương trước mặt, trong lòng có chút suy tính. Hắn không thể mang nàng theo cùng đoàn Đan Minh, cũng không thể đưa nàng về Vân Tiêu Các. Cách tốt nhất là giúp nàng có một nơi ở tạm thời và một ít vốn liếng để tự sinh sống tại thành Vĩnh An này.
"Ông ngươi đã giao ngươi cho ta chiếu cố." Lãnh Mặc nói, giọng vẫn lạnh nhạt nhưng đã bớt đi phần nào sự xa cách. "Ta không thể mang ngươi theo, nhưng ta sẽ giúp ngươi an bài chỗ ở và một ít tiền bạc. Sau này tự mình phải cố gắng sống sót."
Hắn lấy ra một ít bạc vụn và vài đồng bạc lớn hơn từ số tiền hắn có được khi bán vật phẩm ở Vạn Bảo Lâu, đưa cho Tiểu Hà. Số tiền này không nhiều nhưng đủ để nàng thuê một chỗ ở rẻ tiền và sống qua ngày trong một thời gian ngắn.
"Đây là tiền, cầm lấy." Hắn nói. "Hãy tìm một nơi an toàn trong thành để ở, học một nghề gì đó để kiếm sống. Đừng tin tưởng ai dễ dàng. Thế giới này rất nguy hiểm." Hắn nói ra những lời khuyên thực tế nhất dựa trên kinh nghiệm của mình.
Tiểu Hà ngơ ngác nhận lấy tiền, bàn tay nhỏ bé run run. Nàng không biết nói gì hơn ngoài hai chữ: "Đa tạ... tiên sư..." Nước mắt lại không kìm được mà chảy xuống.
Lãnh Mặc không để ý đến sự cảm kích của nàng. Hắn nhìn thi thể lão già, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tìm một nơi chôn cất ông ngươi cho đàng hoàng. Sau đó tự lo cho bản thân."
Nói xong, hắn không ở lại thêm nữa. Hắn đã làm những gì hắn cho là cần thiết và "công bằng" để đáp lại mảnh Mộc Linh Ngọc Diệp kia. Hắn không muốn dính líu sâu hơn vào cuộc sống của thiếu nữ này. Hắn quay người, sải bước rời khỏi ngôi miếu hoang, để lại Tiểu Hà một mình đối mặt với nỗi đau mất người thân và tương lai mờ mịt phía trước.
Trên đường quay trở lại khách điếm, Lãnh Mặc cẩn thận cất kỹ mảnh Mộc Linh Ngọc Diệp vào nơi sâu nhất trong Túi Trữ Vật. Bảo vật này quá mức quan trọng, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Hắn cũng suy nghĩ về lai lịch của lão già kia. Một người sở hữu Mộc Linh Ngọc Diệp thượng phẩm chứa Sinh Đạo Pháp Tắc chắc chắn không phải tầm thường. Có lẽ lão ta từng là một cường giả nào đó gặp biến cố nên mới lưu lạc đến nông nỗi này? Nhưng giờ người đã chết, mọi bí mật cũng theo đó mà chôn vùi. Lãnh Mặc cũng không có hứng thú tìm hiểu thêm. Điều hắn quan tâm là làm thế nào để lợi dụng tốt nhất bảo vật này cho việc tu luyện của mình.
Khi Lãnh Mặc quay lại khách điếm, Lý đại sư và những người khác đã chờ sẵn với vẻ mặt không vui. Hắn đã đi lâu hơn dự kiến một chút.
"Xử lý xong rồi chứ?" Lý đại sư hỏi, giọng có chút không hài lòng.
"Xong rồi." Lãnh Mặc đáp gọn, không giải thích gì thêm.
Lý đại sư hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa. Ông ta chỉ mong chuyến đi này nhanh chóng kết thúc, không muốn vì những chuyện cá nhân của đám đệ tử hộ tống này mà ảnh hưởng đến đại sự của Đan Minh.
Đêm đó, Lãnh Mặc ở trong phòng khách điếm, không tu luyện mà chỉ tĩnh tâm suy nghĩ về Mộc Linh Ngọc Diệp và kế hoạch Trúc Cơ của mình. Hắn cảm thấy con đường phía trước dường như đã có thêm một tia sáng, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được những nguy hiểm và thử thách lớn hơn đang chờ đợi.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới