Ba người đi vào sâu hơn trong rừng khoảng nửa canh giờ thì đến một vách núi đá khá kín đáo. Thạch Sơn vén một bụi dây leo rậm rạp ra, để lộ một cửa hang động nhỏ.
"Tiền bối, mời vào." Thạch Sơn nói.
Lãnh Mặc gật đầu, cẩn thận dùng linh thức dò xét bên trong hang động trước khi bước vào. Hang động không lớn, khá khô ráo và sạch sẽ, có dấu vết con người từng sử dụng, không có nguy hiểm gì.
Bên trong hang có một đống lửa trại đã tắt, vài bộ da thú cũ và ít đồ dùng đơn sơ. Thạch Sơn nhanh chóng nhóm lại lửa trại, ánh lửa bập bùng soi sáng hang động, xua đi phần nào cái lạnh ẩm của rừng sâu.
A Mộc thì lấy từ trong giỏ tre ra một ít lá thuốc quen thuộc của bộ tộc, cẩn thận xử lý vết thương cho Thạch Sơn và cho chính mình. Nàng làm việc một cách thành thạo và im lặng, cố gắng tránh ánh mắt của Lãnh Mặc.
Lãnh Mặc chọn một góc hang sạch sẽ, ngồi xuống tĩnh tọa, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng linh thức vẫn luôn cảnh giác quan sát mọi động tĩnh. Hắn không hoàn toàn tin tưởng hai người này, dù họ có vẻ thật thà. Trong thế giới tu chân, cẩn thận không bao giờ là thừa.
Không khí trong hang động trở nên có chút gượng gạo và im lặng. Thạch Sơn sau khi được băng bó xong, ngồi bên đống lửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lãnh Mặc với vẻ kính sợ, muốn nói gì đó nhưng lại không dám. A Mộc thì ngồi nép vào một góc khác, ôm khư khư cái giỏ tre, vẫn cúi đầu im lặng.
Một lúc lâu sau, có lẽ cảm thấy không thể im lặng mãi, Thạch Sơn lấy hết can đảm lên tiếng: "Tiền bối... ờ... thực sự đa tạ người đã cứu mạng huynh muội tiểu đệ. Không biết... tiểu đệ có thể biết quý danh của tiền bối không ạ?"
Lãnh Mặc mở mắt ra, nhìn Thạch Sơn, rồi lại liếc sang A Mộc đang ngồi trong góc. Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp gọn: "Mặc." Hắn vẫn dùng cái tên giả "Mặc Khách" mà hắn đã dùng trong thư gửi Lam Nhược Y.
"Mặc... Mặc tiền bối." Thạch Sơn lặp lại, ghi nhớ cái tên này. "Mặc tiền bối, người... người cũng đến Nam Man Hoang Vực này để tìm kiếm cơ duyên sao ạ?" Hắn tò mò hỏi.
"Ừm." Lãnh Mặc đáp qua loa, không muốn tiết lộ quá nhiều. "Ta chỉ là một tán tu đi ngang qua đây thôi."
Thạch Sơn thấy Lãnh Mặc không muốn nói nhiều, cũng không dám hỏi thêm. Hắn lại quay sang A Mộc, khẽ gọi: "A Mộc, muội... muội lấy ít thịt khô ra mời Mặc tiền bối đi."
A Mộc nghe vậy, hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Thạch Sơn rồi lại nhanh chóng cúi xuống. Nàng do dự một chút, rồi cũng lấy từ trong một cái túi vải nhỏ bên cạnh ra vài miếng thịt thú rừng khô màu nâu sẫm, rụt rè đưa về phía Lãnh Mặc. "Mặc... Mặc tiền bối... mời... mời người dùng tạm." Giọng nàng lí nhí, vẫn còn sự sợ hãi.
Lãnh Mặc nhìn miếng thịt khô trên tay cô bé, rồi lại nhìn vào đôi mắt to tròn đang cố gắng tránh né ánh mắt mình. Hắn khẽ lắc đầu: "Không cần đâu. Ta không đói."
A Mộc nghe vậy, vội vàng rụt tay lại, khuôn mặt thoáng hiện vẻ thất vọng và có chút tủi thân.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới