Chương 348 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Trong khi Lãnh Mặc đang chuyên tâm bế quan, thì tại bộ tộc Hắc Thạch, không phải ai cũng giữ thái độ tôn kính và biết ơn đối với hắn như Thạch Lỗi và các vị trưởng lão.

Đặc biệt là trong giới trẻ, một số chiến binh trẻ tuổi có chút thực lực (Luyện Khí tầng 5-6) và lòng dạ hẹp hòi bắt đầu tỏ ra ghen tị và nghi ngờ đối với Lãnh Mặc. Bọn họ thấy hắn chỉ là một người ngoài trẻ tuổi, lại được cả bộ tộc trọng vọng, được ở nhà tốt nhất, được Thạch Sơn và đặc biệt là A Mộc (thiếu nữ xinh đẹp nhất làng) thường xuyên quan tâm chăm sóc, trong lòng không khỏi có chút đố kỵ.

Một buổi tối, vài tên thanh niên này tụ tập lại uống rượu bên bờ suối sau một ngày đi săn không thành công.

"Hừ, cái tên họ Mặc kia rốt cuộc là ai? Chỉ là một tên tán tu bên ngoài, sao lại được tộc trưởng và các trưởng lão coi trọng như vậy?" Một tên mặt sẹo nói với giọng bực bội.

"Nghe nói hắn là Trúc Cơ Kỳ tiền bối, lại còn cứu mạng Thạch Sơn và A Mộc." Một tên khác nói.

"Trúc Cơ Kỳ thì sao chứ? Nhìn hắn trẻ tuổi như vậy, có lẽ cũng chỉ mới đột phá tầng một, tầng hai thôi. Hơn nữa, ai biết hắn có lai lịch gì không? Lỡ là kẻ tà ma ngoại đạo thì sao?" Tên mặt sẹo phản bác. "Ta thấy hắn cứ âm trầm, lạnh lùng, chẳng giống người tốt."

"Đúng đó! Còn nữa, hắn vào Thạch Lâm Cấm Địa về liền bế quan, không biết đã lấy được bảo vật gì bên trong. Lại còn chiếm lấy sự quan tâm của A Mộc nữa chứ!" Một tên khác có vẻ có tình ý với A Mộc nói với giọng ghen tức.

"Hay là... chúng ta thử thăm dò hắn xem sao?" Tên mặt sẹo đề nghị với ánh mắt gian xảo. "Tìm cách xem hắn có thực lực đến đâu, có bảo vật gì không. Nếu hắn thực sự chỉ là hữu danh vô thực, hoặc là kẻ có ý đồ xấu... chúng ta có thể..." Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Mấy tên còn lại nghe vậy, hai mắt sáng lên, lộ rõ vẻ tham lam và ác ý. Bọn họ bàn bạc với nhau một hồi, quyết định sẽ tìm cơ hội để "thử" Lãnh Mặc. Lòng người hiểm ác, dù ở nơi núi rừng hoang dã hay chốn phồn hoa đô thị, cũng đều giống nhau. Sự ghen tị và lòng tham có thể che mờ lý trí của bất kỳ ai.

Bọn họ không hề hay biết rằng, cuộc trò chuyện của họ đã vô tình bị một người nghe thấy. Đó là Thạch Sơn, trên đường đi lấy nước về ngang qua đó. Thạch Sơn nghe được âm mưu của bọn họ, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng. Hắn biết những kẻ này tuy tu vi không cao, nhưng lại rất liều lĩnh và thủ đoạn. Hắn phải báo cho Mặc tiền bối biết để đề phòng!

Đăng nhận xét