Chương 363 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Cuộc chia tay diễn ra lặng lẽ và đầy lưu luyến trước cổng làng. Lão tộc trưởng, Thạch Lỗi, Thạch Sơn và rất đông người dân bộ tộc đã ra tiễn.

"A Mộc, đi đường phải cẩn thận, nghe lời Mặc đại ca, đừng bướng bỉnh." Thạch Lỗi dặn dò con gái, giọng nghẹn ngào, cố gắng kìm nén nước mắt.

"Con biết rồi ạ. Cha và mọi người ở lại bảo trọng." A Mộc mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy cha mình. Nàng cũng lưu luyến ôm lấy Thạch Sơn và các trưởng lão khác.

Lão tộc trưởng bước tới, đặt bàn tay nhăn nheo lên đầu A Mộc, ánh mắt hiền từ nhưng cũng đầy ưu tư. "Hãy đi đi, cháu gái. Thế giới bên ngoài rộng lớn, có lẽ đó mới là nơi thực sự thuộc về cháu. Hãy tìm ra nguồn gốc của mình, sống một cuộc đời thật ý nghĩa." Lão nhìn sang Lãnh Mặc. "Mặc tiểu huynh đệ, tất cả xin nhờ vào người."

Lãnh Mặc khẽ gật đầu đáp lại. Hắn biết lão tộc trưởng này không hề đơn giản, có lẽ lão đã đoán được phần nào sự đặc biệt của A Mộc.

Thạch Sơn thì dúi vào tay A Mộc một cây cung nhỏ tự làm và một túi tên. "Muội cầm lấy phòng thân. Nhớ phải quay về thăm bọn ta đấy!"

"Ta nhớ rồi, ca." A Mộc mỉm cười qua nước mắt.

Cuối cùng, Lãnh Mặc nói: "Đến lúc phải đi rồi."

Hắn không muốn kéo dài thêm sự bịn rịn này. Hắn dẫn A Mộc quay người, bước đi về phía khu rừng mờ sương bên ngoài thung lũng.

Mọi người đứng đó nhìn theo bóng dáng hai người họ khuất dần trong sương sớm, trong lòng đầy những cảm xúc phức tạp: buồn bã, lo lắng, hy vọng và cả một chút bất an về tương lai.

Thạch Lỗi đứng lặng người, nhìn về hướng con gái vừa rời đi, bàn tay nắm chặt lại. Ông biết quyết định này là đúng đắn, nhưng lòng người làm cha sao tránh khỏi đau xót.

Lão tộc trưởng vỗ vai ông an ủi. "Đừng quá lo lắng. Ta tin Mặc tiểu huynh đệ là người giữ lời. Hơn nữa, ta có cảm giác, A Mộc rời đi lần này, không hẳn là chuyện xấu. Có lẽ đây chính là định mệnh của con bé, và cũng là cơ hội cho bộ tộc chúng ta trong tương lai." Ánh mắt lão nhìn xa xăm, ẩn chứa sự thâm thúy khó dò.

Người dân bộ tộc Hắc Thạch rồi cũng lần lượt quay về làng, mang theo những nỗi niềm riêng. Chỉ có Thạch Sơn là vẫn đứng đó rất lâu, nhìn về phía khu rừng nơi muội muội và người hắn kính phục vừa đi khuất, trong lòng hạ quyết tâm phải cố gắng tu luyện mạnh mẽ hơn nữa.

Đăng nhận xét