Chương 364 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Lãnh Mặc dẫn A Mộc đi sâu vào khu rừng rậm. Ban đầu, A Mộc vẫn còn khóc thút thít, lưu luyến ngoái đầu nhìn lại thung lũng quê hương. Nhưng Lãnh Mặc không hề dừng lại hay an ủi. Hắn biết, muốn trưởng thành, muốn đối mặt với thế giới bên ngoài, nàng phải học cách trở nên mạnh mẽ và tự lập hơn.

Hắn chỉ im lặng đi phía trước, thỉnh thoảng lại dừng lại chờ nàng một chút, hoặc dùng Chân Nguyên giúp nàng vượt qua những đoạn đường khó đi. Hắn cũng bắt đầu dạy nàng những kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất trong rừng sâu: cách nhận biết phương hướng, cách tìm nguồn nước sạch, cách nhóm lửa, cách dựng trại đơn giản, cách phòng tránh thú dữ và độc trùng.

A Mộc ban đầu còn hơi ngượng ngùng và buồn bã, nhưng thấy Lãnh Mặc kiên nhẫn chỉ dạy (dù giọng điệu vẫn lạnh lùng), nàng cũng dần bị cuốn vào những kiến thức mới lạ đó. Nàng vốn thông minh và nhạy cảm với tự nhiên, nên học hỏi rất nhanh. Nàng bắt đầu tập trung hơn vào việc học hỏi, nỗi buồn chia ly cũng nguôi ngoai phần nào.

Hai người cứ thế im lặng đi trong rừng. Lãnh Mặc lựa chọn một hướng đi khác hẳn với lúc đến Thanh Lâm Thành, cố gắng tránh xa những khu vực đông dân cư hoặc những nơi có khả năng đụng độ với đám sát thủ kia. Hắn muốn tìm một con đường mới, an toàn hơn để rời khỏi Nam Man Hoang Vực.

Đêm xuống, họ tìm một hang đá nhỏ hoặc gốc cây lớn để nghỉ ngơi. Lãnh Mặc phụ trách cảnh giới và nhóm lửa, A Mộc thì dùng những kỹ năng vừa học được để tìm kiếm một ít rau quả rừng ăn được hoặc chuẩn bị chỗ ngủ đơn giản. Sự phối hợp dần trở nên ăn ý hơn.

Trong những lúc nghỉ ngơi bên đống lửa, Lãnh Mặc thỉnh thoảng cũng quan sát quả trứng Phượng Hoàng trong giỏ tre của A Mộc. Nó vẫn yên tĩnh, chỉ tỏa ra hơi ấm nhàn nhạt, không còn dị tượng như ở Cấm Địa nữa. Nhưng hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh lực bên trong ngày càng trở nên mạnh mẽ. Có lẽ nó đang trong giai đoạn tích lũy năng lượng cuối cùng trước khi nở?

Hắn cũng lấy mảnh vỡ màu đen ra xem xét, nhưng vẫn không có phát hiện gì mới.

Hành trình rời khỏi Nam Man Hoang Vực cứ thế tiếp diễn trong sự im lặng, cảnh giác và cả những thay đổi tinh vi trong mối quan hệ giữa hai người. Lãnh Mặc vẫn lạnh lùng, ít nói, nhưng sự quan tâm và trách nhiệm đối với A Mộc đã hiện hữu rõ ràng hơn. A Mộc thì dần quen với sự hiện diện và tính cách của Lãnh Mặc, sự sợ hãi ban đầu đã nhường chỗ cho lòng biết ơn, sự tin tưởng và cả một chút tò mò không ngừng tăng lên về con người bí ẩn này.

Đăng nhận xét