Lãnh Mặc lê bước chân nặng trĩu dọc theo bờ biển vắng vẻ. Vết thương trên người vẫn còn đau nhói, Chân Nguyên yếu ớt chỉ đủ để hắn duy trì bước đi. Hắn cần phải tìm được một nơi an toàn để chữa thương và hồi phục càng sớm càng tốt.
Sau gần nửa ngày đi bộ, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy dấu vết của con người ở phía xa. Đó là một làng chài nhỏ bé, vài chục căn nhà tranh vách đất đơn sơ nằm nép mình dưới bóng dừa xanh mát, vài chiếc thuyền đánh cá cũ kỹ neo đậu trên bờ cát.
Lãnh Mặc do dự một chút. Hắn không muốn tiếp xúc với người thường lúc này, sợ gây chú ý hoặc phiền phức không đáng có. Nhưng tình trạng của hắn hiện tại quá tệ, hắn cần nước sạch, thức ăn và một nơi nghỉ ngơi an toàn. Làng chài này có vẻ là lựa chọn duy nhất.
Hắn cố gắng chỉnh lại trang phục rách rưới, che giấu bớt vết thương, tỏ ra bình thường nhất có thể, chậm rãi tiến về phía làng chài.
Khi hắn đến gần, một vài người dân chài đang vá lưới hoặc phơi cá ở đầu làng nhìn thấy hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và cảnh giác. Một người lạ mặt, quần áo rách nát, sắc mặt tái nhợt xuất hiện ở đây là điều khá bất thường.
Một lão ngư da ngăm đen, tóc hoa râm, trông có vẻ là người có uy tín trong làng, bước tới chặn đường Lãnh Mặc. "Vị tiểu huynh đệ này từ đâu đến? Có việc gì cần giúp đỡ sao?" Giọng lão trầm ấm, mang theo sự dò xét nhưng cũng có chút thiện ý của người dân vùng biển chất phác.
Lãnh Mặc nhìn lão ngư, cố gắng tỏ ra yếu ớt và đáng thương. "Lão bá... tại hạ gặp nạn trên biển... thuyền bị đắm... may mắn dạt vào đây... chỉ mong có thể xin chút nước uống và nghỉ ngơi qua đêm..." Hắn cố ý bịa ra một câu chuyện để che giấu thân phận.
Lão ngư nhìn Lãnh Mặc từ trên xuống dưới, thấy hắn quả thực trông rất thê thảm, quần áo còn dính nước biển và cát, sắc mặt lại yếu ớt như vậy, liền tin tưởng phần nào. Lòng thương hại của người dân chài trỗi dậy.
"Ôi, thật đáng thương!" Lão thở dài. "Được rồi, tiểu huynh đệ. Đã gặp nạn thì vào đây nghỉ tạm đi. Làng chúng tôi tuy nghèo nhưng chút nước, chút cơm thừa canh cặn vẫn có thể giúp được."
Lão ngư dẫn Lãnh Mặc vào làng. Những người dân chài khác thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ tò mò nhìn theo. Họ sắp xếp cho Lãnh Mặc một căn nhà tranh trống ở cuối làng, mang đến cho hắn nước sạch và một ít thức ăn đơn giản (chủ yếu là cá khô và khoai lang).
Lãnh Mặc cảm ơn họ một cách chiếu lệ, sau đó đóng chặt cửa lại, bắt đầu quá trìn chữa thương và hồi phục đầy gian nan tại nơi đất khách quê người này. Hắn biết đây chỉ là nơi trú ẩn tạm thời, hắn phải nhanh chóng lấy lại thực lực để đối mặt với tương lai chưa biết trước.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới