Sáng sớm hôm sau, Lãnh Mặc chuẩn bị kỹ càng. Hắn mang theo con dao phay đã được mài sắc hơn, một ít nước uống đựng trong túi da thú cũ, và giấu kỹ vài loại thảo dược cầm máu, giảm đau đơn giản mà hắn tìm được ở bìa rừng trong mấy ngày qua. Hắn cũng vận chuyển linh khí tầng hai trong cơ thể, duy trì trạng thái cảnh giác cao nhất.
Khi hắn đến điểm tập trung, nhóm của Thạch Hổ gồm sáu người đã chờ sẵn. Ngoài Thạch Hổ, còn có năm thanh niên khác, đều là những thợ săn khỏe mạnh và có kinh nghiệm trong thôn. Thấy Lãnh Mặc đến đúng giờ và có vẻ đã chuẩn bị, Thạch Hổ gật đầu hài lòng.
"Đi thôi!" Thạch Hổ hô lớn, dẫn đầu đoàn người tiến vào khu rừng rậm phía sau thôn.
Khác với khu vực bìa rừng mà Lãnh Mặc thường lui tới, càng đi sâu vào bên trong, cây cối càng trở nên rậm rạp, ánh sáng mặt trời khó lòng xuyên qua được tán lá dày đặc. Không khí ẩm ướt, mang theo mùi lá mục và tiếng côn trùng kêu rả rích. Thỉnh thoảng lại có tiếng chim lạ hoặc tiếng vượn hú vang vọng từ xa, tạo nên một cảm giác hoang sơ và đầy nguy hiểm.
Đám thợ săn di chuyển rất cẩn thận và im lặng. Kinh nghiệm đi rừng lâu năm giúp họ dễ dàng nhận biết các dấu vết của thú dữ, tránh né những khu vực nguy hiểm như đầm lầy hay tổ ong độc. Thạch Hổ đi đầu, liên tục ra hiệu bằng những cử chỉ tay đơn giản để chỉ dẫn hướng đi và cảnh báo nguy hiểm.
Lãnh Mặc đi ở giữa đoàn người, lặng lẽ quan sát và học hỏi. Mặc dù kiến thức sinh tồn của hắn ở Tinh Không vượt xa những người này, nhưng môi trường và các loài sinh vật ở Huyền Thiên Đại Lục lại hoàn toàn khác biệt. Hắn cần phải thích nghi và thu thập thêm kinh nghiệm thực tế ở thế giới này.
Hắn cũng không quên vận dụng linh thức yếu ớt của mình để dò xét xung quanh. Dù phạm vi không xa, nhưng nó cũng giúp hắn cảm nhận được những nguy hiểm tiềm ẩn mà mắt thường hoặc kinh nghiệm thông thường không thể phát hiện được, ví dụ như một con rắn độc đang ẩn mình trong bụi rậm hay một cái hố sâu bị lá cây che phủ.
Đi được khoảng nửa ngày đường, nhóm người dừng lại nghỉ ngơi bên một bờ suối nhỏ. Trong lúc mọi người đang uống nước và ăn lương khô, Lãnh Mặc lại lặng lẽ đi dọc bờ suối, quan sát những loại cây cỏ mọc ven bờ. Hắn nhận ra một vài loại thảo dược có tính năng thanh nhiệt, giải độc hoặc trị thương khá tốt, tuy cấp bậc không cao nhưng rất hữu dụng. Hắn lặng lẽ hái một ít, cất vào túi vải của mình.
Hành động của hắn không thoát khỏi ánh mắt của Thạch Hổ. "Ngươi biết về thảo dược sao?" Hắn ta tò mò hỏi.
Lãnh Mặc chỉ gật đầu: "Biết một chút. Trước đây từng học qua loa." Hắn không muốn giải thích nhiều.
Thạch Hổ nhìn mấy loại cỏ Lãnh Mặc vừa hái, có loại hắn nhận ra, có loại không. Hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình rằng thiếu niên này không hề đơn giản. Có lẽ trước kia hắn không phải là cô nhi bình thường, mà có một lai lịch khác? Sự tò mò và nghi ngờ trong lòng Thạch Hổ càng tăng thêm.
Nghỉ ngơi xong, đoàn người lại tiếp tục lên đường, tiến sâu hơn vào khu vực được cho là có Hươu Sừng Đỏ xuất hiện. Không khí ngày càng trở nên căng thẳng hơn, vì đây đã là khu vực nguy hiểm, không chỉ có yêu thú cấp một mà thỉnh thoảng còn có thể gặp cả yêu thú cấp hai yếu ớt. Mọi người đều tập trung cao độ, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới